Chương 14: Pháo hôi tìm đường chết (14)

Edit by AShu ^_^.

__________

Tần Lệ cuối cùng cũng thả Tần An Cẩn trở về, Tô Đường khó có dịp gặp người nhà, nên nàng xin hắn cho nàng ra cung để tiễn ca ca của mình. Tần Lệ cũng không làm nàng khó xử, còn hào phóng phê chuẩn cho nàng một ngày nghỉ.

Bên trong xe ngựa, sắc mặt Tần An Cẩn thực sự không tốt lắm. Mấy năm nay hắn luôn ngu dại, nên khi ăn mặc nữ trang cũng không có cảm giác gì, nhưng hôm này thì khác, hắn đường đường là nam nhân cao bảy thước, lại chỉ có thể lấy thân phận nữ nhân đứng trước mặt thế nhân. Mà An vương phủ đầy mưa gió, lại chỉ có muội muội gầy yếu của hắn gánh vác.

Muội muội duy nhất kia của hắn vốn nên được bảo hộ phía sau, không lo nghĩ gì hết mà lớn lên a!

Hắn thậm chí không dám nghĩ, mấy năm nay nàng sống sót như thế nào qua trận giông bão.

Hắn hít sâu một hơi, hai bàn tay nắm chặt lại, móng tay bấu thật chặt vào lòng bàn tay, "Nghi Bảo, muội tính toán khi nào đổi lại thân phận của chúng ta."

Tô Đường nghe vậy, tự trách nói: "Là muội suy xét không chu toàn, để ca ca còn ăn mặc nữ trang."

Tần An Cẩn đau lòng vội nói: "Ca không phải trách muội, chỉ là chút gánh nặng mà muội phải gánh, cũng từ ca khơi mào mà ra."

Tô Đường đột nhiện có chút nghi hoặc, Tần An Cẩn không phải là nàng, hắn sinh ra và lớn lên ở thế giới cổ nhân, chỉ thiếu một chút là có thể lên ngôi vị hoàng đế. Nếu cho hắn cơ hội, không biết hắn có muốn vị trí kia không?

"Ca, muội hỏi huynh vấn đề này." Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy loại sự tình này không cần nói uyển chuyển, liền lập tức nói thẳng ra: "Ca, nếu cho huynh một cơ hội, huynh sẽ tranh giành vị trí ngôi vị hoàng đế sao?"

Tô Đường hỏi quá bình tĩnh, lời nói phát ra, giống như hỏi hắn tối này muốn ăn cái gì, cho nên khi nàng nói ra, sắc mặt của Tần An Cẩn đều thay đổi.

Hắn kinh hãi mà trực tiếp đứng lên, tựa hồ đã quên nơi này là xe ngựa, cuối cùng đầu đυ.ng phải đỉnh xe, chờ cảm giác đau hạ xuống mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, "Nghi Bảo, vì sao muội lại có ý nghĩ này?". Dứt lời, hắn đột nhiên nhớ tới hoàng đế hiện giờ, "Hắn khi dễ muội?"

Tô Đường lười biếng dựa vào vách xe ngựa, "Không có, tạm thời hắn không có khi dễ muội, nhưng thật ra khi muội còn nhỏ, thường xuyên đi bắt nạt hắn. Huynh hẳn đã nghe nói qua, hắn chính là hoàng tử không được tiên hoàng sủng ái nhất, ai ai cũng đều có thể dẫm đạp hắn."

Tần An Cẩn đã tỉnh lại mấy tháng nay, chuyện trong hoàng cung cũng có hiểu biết chút, Tần Lệ đều gϊếŧ hết tất cả các hoàng tử cùng với các đại thần đã từng đắc tội với hắn, gϊếŧ tận gốc rễ, gϊếŧ một cách sạch sẽ, nhưng vì sao, chỉ lưu một mình nàng.

Đống thoại bản kia, hắn cũng đã xem qua, lúc đầu còn nghĩ đó chỉ là lời đồn vô căn cứ mà thôi, nhưng hôm nay......

"Nghi Bảo, muội nói với huynh, hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, có phải được muội giúp đỡ phải không?"

Tô Đường thành thật mà gật đầu, thậm chí còn ác liệt cười, "Ca ca không cảm thấy, đem hắn từ vị trí không được nhận sự sủng ái của người đó, đẩy lên vị trí người đó để ý nhất, không phải cảm thấy phi thường thống khoái sao?"

Tô Đường vẫn luôn biểu hiện vô hại, là một công tử ăn chơi trác táng bình thường, nhưng hiện giờ, ác liệt làn tràn, cả người liền giống như tiểu ác ma, thậm chí trong một cái chớp mắt, khí chất liền có thể đấu với vị kia trong cung.

Tần An Cẩn không bị bộ dáng của nàng dọa sợ, ngược lại chỗ trái tim lại dâng lên cảm giác đau lòng, "Nghi Bảo, mọi chuyện đều đã qua rồi, ca ca hiện giờ đã tỉnh." Hắn nói xong lời cuối cùng, gần như nghẹn ngào, "Là ca ca sai, ca ca không bảo hộ được muội."

"Việc này không quan hệ với ca ca, sai là ở người kia, mà hắn đã đi xuống Hoàng Tuyền chuộc tội rồi." Tô Đường nghĩ đến vị kia trong cung, cũng không biết lộ ra cái biểu tình gì, nàng nhấc màn xe lên ngắm nhìn phố xá, chậm rãi nói: "Chúng ta còn sống, nên cái quá khứ kia không thể nào bỏ qua được."

Tần An Cẩn không biết tính tình của các cô nương thế gia như thế nào, nhưng có thể khẳng định, tuyệt đối không hề giống tính cách này của muội muội hắn.

"Nếu muội muốn tranh giành, ca ca nguyện ý mạo hiểm, mười năm trước muội đã gánh vác An vương phủ rồi, hiện giờ, cũng nên để ca ca chia sẽ gánh nặng đó cho muội rồi." Hắn duỗi tay, khẽ vuốt khuôn mặt tinh tế của nàng, "Nghi Bảo, ca ca chưa bao giờ thay đổi."

Tô Đường thoáng nhẹ nhàng thở ra, nàng sợ cốt truyện chạy đến thời điểm quan trọng, Tần An Cẩn chạy ra soàn soạt, nàng thực sự không nghĩ làm hắn xảy ra chuyện.

"Ca ca thích vị trí kia sao?"

Tần An Cẩn khó có được không lộ ra biểu tình ngưng trọng, ngược lại nở nụ cười, "Nghi Bảo, chúng ta không có quyền lựa chọn. Hoặc là tranh, hoặc là chết."

"Nhưng mà ca ca, nếu không cần phải chết thì sao?"

Tần An Cẩn không trả lời, nhưng thoáng giật mình một cái, Tô Đường liền minh bạch.

Cuộc đối thoại giữa hai huynh muội đương nhiên được truyền tới tai vị kia trong cung, Tần Lệ thưởng thức ngón tay cái đang đeo nhẫn ban chỉ, mặt không biểu tình nhưng lại làm ám vệ đang quỳ trên mặt đất trong lòng hốt hoảng.

Khi mồ hôi lạnh trên trán ám vệ rơi xuống, Tần Lệ bình tĩnh nói: "Tiếp tục theo dõi." Sau đó hắn không nói nữa.

Tô Đường ở vương phủ ăn xong một bữa ăn liền lập tức đi, nàng vốn định đi tìm những bằng hữu của nàng, đáng tiếc những gia hỏa đó tựa hồ bị Tần Lệ dọa mất mật, nhát gan không dám ra mặt. Cái này thì thôi đi, bọn họ còn cư nhiên phái người tặng tiền bạc cho nàng.

Đây là có ý tứ gì, sợ nàng không có tiền, đây là chứng tỏ trong lòng bọn họ vẫn có nàng sao?

Tô Đường vất vả mới đi ra khỏi cổng, đương nhiên không muốn lưu lại trong vương phủ, liền đơn giản mang theo hai tỳ nữ đi dạo trên phố. Nàng còn định nhân cơ hội này mua chút đồ ăn ngon, trong cung không cho nàng ăn, An vương phủ lại càng không cho nàng ăn bậy bạ, hiện giờ đang ở ngoài, sẽ không có ai ngăn cản được nàng tiến tới con đường mỹ thực.

Bất quá nàng là người làm nhiệm vụ mau xuyên, nàng vừa tùy tiện ra khỏi cửa, cư nhiên liền gặp phải nhân vật trọng yếu.

Nàng dừng bước chân, nhìn cách đó không xa có tiểu cô nương bị người ta làm khó dễ, bèn hỏi hệ thống, "Cẩu tử, có phải thế giới này có nguyên nữ chủ?"

Hệ thống bị tiếng cẩu tử kia xém chút bạo khởi, "Đổi cái xưng hô kia đi, ta sẽ trả lời cho ngươi."

Tô Đường nghĩ nghĩ, "A...Gâu gâu?"

Hệ thống hít sâu một hơi, "Ta có thể đánh vỡ đầu chó của ngươi không?"

Tô Đương hì hì cười, "Chúng ta có thể đồng quy vu tận a, cho nên ngươi mau nói cho ta biết đi."

Ký chủ thật không biết xấu hổ, cẩu tử, không, hệ thống rất tức giận, nhưng không thể chậm chạp không nói, "Là nữ chủ."

Tô Đường cực kỳ hưng phấn, nàng biết tiểu cô nương kia, hình như là nữ nhi của Thủ Phụ, vốn nên là đích nữ, lại bởi vì mẫu thân mất sớm, sau đó mẹ kế cực kỳ khắt khe với nàng, thậm chí có lần muốn đem nàng gả cho nhanh. Nhưng mà tiểu cô nương này rất thông minh, dù sao gả cho ai cũng như nhau, vì sao không thử một lần gả cho vị cao cao thượng thượng kia. Ít nhất nếu thành công, thế nhân liền không ai dám khi dễ nàng, mà nếu không thành, gả cho những rác rưởi đó khác gì cái chết đâu.

Tô Đường rất bội phục tiểu cô nương này, liền hỏi hệ thống: "Nàng ta sau này thành Hoàng Hậu sao?"

Hệ thống, "Không có, nàng là Qúy Phi."

Tô Đương hơi kinh ngạc, "Vậy thì có gì khác với vị Nhàn Qúy Phi kia?"

Đều là nữ chủ, luôn có sự khác nhau đi, kết quả hệ thống lại nói, "Luận về thân phận, cả hai đều là Qúy Phi không khác gì nhau, luận về sủng ái ai cũng đều không có. Bất quá, cuối cùng nữ chủ diệt trừ được Nhàn Qúy Phi, cho nên cuối cùng trong hậu cung còn nàng ta là lớn nhất."

Tô Đường quả thật không biết dùng biểu tình gì đối mặt, trừu trừu khóe miệng nói: "Cuối cùng vị hoàng tử nào đăng cơ?"

Hệ thống, "Tần Lệ nhận con thừa tự, bản thân hắn không có nhi tử."

Tô Đường lại không tin, "Lúc trước ngươi rõ ràng nói là Thẩm Tửu Nhi hại chết mấy vị hoàng tử, sao lại có thể không có nhi tử."

Hệ thống nga một tiếng: "Chính bởi vì bị Thẩm Tửu Nhi hại chết, cho nên không có nhi tử. Hơn nữa, tựa hồ những nhi tử đó không phải là con ruột của hắn."

Tô Đường:......Này thật đau lòng cho nam chủ a!

(tấu chương xong)

__________

Đã beta

Cầu vote :)