Chương 4: Người phụ nữ vừa thông minh vừa xinh đẹp

Chương 4: Người phụ nữ vừa thông minh vừa xinh đẹp

Editor: Hyunie

"Kết hôn? Không được không được!"

Tô Hạo vội vã lắc đầu một cái.

"Đây là ý gì? Đăng ký kết hôn với tôi mà anh lại không vui?"

Mày của Thẩm Nguyệt Phỉ nhíu lại, có chút không vui, phảng phất cảm giác bị đả kích.

Cô là Thẩm Nguyệt Phỉ, là mỹ nữ tài sắc vẹn toàn của Yến Bắc, thậm chí cả Trung Quốc này có biết bao nhiêu người mơ ước có được vẻ đẹp như cô.

Thế nhưng tên ngốc đứng trước mặt này lại từ chối cô, việc này quả thật là nỗi nhục nhã của cô mà.

"Thẩm tổng, em đừng đùa tôi, em cứ nói nhanh đi, em muốn xử lý tôi thế nào?"

Tô Hạo trực tiếp mở miệng hỏi.

"Tại sao tôi phải xử lý anh, tôi muốn cùng anh đi đăng ký kết hôn."

Thẩm Nguyệt Phỉ trịnh trọng tuyên bố.

"Kết hôn? Hai chúng ta? Đừng đùa nữa."

"Tôi không đùa, không phải anh tỏ tình với tôi sao? Không phải anh muốn kết hôn với tôi sao?"

Ngữ khí của Thẩm Nguyệt Phỉ thật sự không có chút nào gọi là đùa giỡn.

Tô Hạo nhíu mày, trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một suy đoán, chắc chắn là người phụ nữ này mang thai rồi, cô muốn bắt hắn vui vẻ làm cha, muốn lừa hắn làm hiệp sĩ nuôi con của người khác.

"Thẩm tổng, do em phóng túng gây ra họa, chẳng lẽ bây giờ em lại bắt người khác gánh chịu hậu quả sao? Nói đi nói lại, chuyện như vậy chắc là em vẫn có thể làm."

Hắn lập tức đưa ra kiến nghị.

"Tôi gây ra họa? Họa gì?"

Cái gì mà rối hết cả lên? Thẩm Nguyệt Phỉ chợt mơ hồ.

"Thẩm tổng, em đừng giả vờ nữa, chắc chắn là em muốn tôi nuôi con của người khác chứ gì? Tuy rằng tôi không có tiền nhưng tôi vẫn có lòng tự trọng, muốn bắt tôi làm cha thay người khác là không thể nào."

Tô Hạo lắc đầu một cái.

Thẩm Nguyệt Phỉ nhất thời hiểu rõ, lông mày dựng đứng, lạnh nhạt nói: "Anh nói nhăng nói cuội gì đấy, tôi còn chưa từng yêu đương thì làm sao mà mang thai được, anh không có não hả."

"Hai ta ai mới là người không có não? Em muốn kết hôn với tôi, khẳng định là đã đào hố cho tôi rồi."

Tô Hạo lớn mật nói, nếu không phải vì nể mặt mũi thì hắn đã không cần khách khí với cô gái nhỏ này rồi.

"Vậy là anh đang lo lắng về vấn đề này?"

Thẩm Nguyệt Phỉ lập tức dựa người vào ghế, từ trong ngăn kéo lấy ra một bản hợp đồng ném lên bàn.

Tô Hạo vừa nhìn một cái, là một bản hợp đồng hôn nhân.

"Anh xem một chút đi."

Tô Hạo cầm lấy bản hợp đồng xem một lát, đương nhiên vấn đề chủ yếu liên quan tới tài sản sau khi kết hôn.

Người phụ nữ này đúng là mưu mô mà, đã đăng ký kết hôn cùng hắn mà vẫn không chịu chia cho hắn một ít tiền, chẳng trách lại có thể làm được tổng giám đốc, thật là keo kiệt mà.

"Thẩm tổng, ý của em là gì?"

"Anh kết hôn với tôi, thời hạn là một năm, một năm sau ly hôn tôi sẽ cho anh một khoản tiền."

Thẩm Nguyệt Phỉ rất thẳng thắn nói.

Tô Hạo cuối cùng đã hiểu rõ rồi, chắc hẳn giả kết hôn với hắn mới chính là mục đích của Thẩm Nguyệt Phỉ, doạ hắn nhảy dựng lên, còn tưởng rằng hắn bị đào hố chứ.

Cô ấy nói thẳng ra không phải là xong rồi sao, như thế này làm hắn vừa lo vừa sợ.

"Đây là lần đầu tôi kết hôn, đột nhiên lại kết hôn với em."

Tô Hạo sâu xa nói, trong lòng vẫn có chút không muốn.

"Ai mà không phải là lần đầu kết hôn!"

Thẩm Nguyệt Phỉ tức giận rồi.

"Vậy tôi có thể từ chối chứ?"

Tô Hạo nhướng mày một cái, thăm dò.

"Có thể, vậy tôi đành gửi tin nhắn quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙© của anh cho công ty pháp vụ rồi."

Thẩm Nguyệt Phỉ hời hợt nói một câu.

Biết chắc người phụ nữ này sẽ dùng đến cái trò uy hϊếp mà!

Cô ấy cho rằng hắn thật sự sợ sao? !

Tô Hạo khẽ cắn răng, vào lúc chuẩn bị từ chối, bỗng nhiên trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

"Nhắc nhở của hệ thống: Hoàn thành nhiệm vụ đăng ký kết hôn sẽ nhận được 1000 điểm tiến hóa."

"Hả?"

Một nghìn điểm tiến hóa, không phải hấp dẫn quá rồi sao?

Lấy được điểm tiến hóa, hắn không chỉ được tiến hóa trí não lên LV2 mà còn có thể tiến hóa mắt nữa.

Hắn không biết sau khi tiến hóa mắt sẽ có thêm năng lực gì, có thể nhìn xuyên thấu hay không cũng khó nói đây.

Tô Hạo nghĩ tới vấn đề này liền không khỏi kích động.

Hắn trực tiếp lấy can đảm đi tới trước bàn, đem cái ghế bên cạnh kéo qua, ngồi đối diện Thẩm Nguyệt Phỉ.

"Thời hạn một năm, sau khi ly hôn em cho tôi bao nhiêu tiền?"

"Một triệu."

Thẩm Nguyệt Phỉ mở miệng.

Một triệu đối với người bình thường mà nói là một khối tài sản lớn, có điều ở Yến Bắc thì mới chỉ vừa đủ tiền đặt cọc nhà.

Thế nhưng đối với hoàn cảnh bây giờ của Tô Hạo khoản tền này vẫn là có sức hấp dẫn rất lớn.

Dù sao đối với một nhân viên văn phòng như hắn, làm một năm cũng không dư nổi mười vạn.

"Được, tôi đồng ý."

Tô Hạo thoải mái nói, người ta là mỹ nữ lạnh lùng còn không lo lắng, hắn là một nam trượng phu thì sợ cái gì.

Huống chi sau khi hắn ly hôn còn có có triệu tiền chia tay, mấu chốt là còn có điểm khen thưởng tiến hóa của hệ thống.

"Được, chuyện của hai chúng ta, ở công ty anh không được để lộ ra."

Thẩm Nguyệt Phỉ nghiêm túc nói.

"Vậy tôi có thể hỏi một câu là tại sao em nhất định phải kết hôn không?"

Tô Hạo không kiềm được tò mò hỏi.

"Cái này anh không cần biết, sau này anh sẽ hiểu."

Thẩm Nguyệt Phỉ nói.

"Vậy tại sao lại chọn tôi?"

"Bởi vì anh dễ khống chế nhất."

"..."

Tô Hạo đối mặt với lý do này rất phiền muộn, không phải là bởi vì hắn lớn lên đẹp trai sao?

Cuối cùng lại là vì cô dễ dàng khống chế hắn!

Người phụ nữ này cư nhiên lại lớn lối như thế, không phải là quá tự tin rồi sao?

Sau này ai khống chế ai còn chưa biết nha.

Tô Hạo nghĩ trong lòng, sau đó lại đề phòng người phụ nữ này, phụ nữ xinh đẹp không đáng sợ, đáng sợ chính là phụ nữ vừa thông minh vừa xinh đẹp.

Lúc này Thẩm Nguyệt Phỉ đưa qua một cây bút, Tô Hạo trực tiếp ký tên vào hợp đồng hôn nhân.

"Sổ hộ khẩu của anh để ở đâu?" Thẩm Nguyệt Phỉ hỏi.

"Để ở chỗ tôi đang ở."

"Anh đi ra bãi đậu xe chờ tôi, tôi thay đồ rồi đưa anh đi lấy sổ hộ khẩu, sau đó đi đăng ký kết hôn."

"Không cần phải gấp như thế chứ?"

Tô Hạo dở khóc dở cười, nói kết hôn liền kết hôn giống như đêm nay lập tức có thể động phòng vậy.

"Ngày hôm nay không phải lễ tình nhân sao?"

Thẩm Nguyệt Phỉ sâu xa nói.

Khụ, Tô Hạo làm sao cũng không nghĩ đến, mỹ nữ lạnh lùng lại để ý đến cái này, rất thời thượng à nha.

"Đúng rồi, sau khi kết hôn em sẽ không có nhu cầu muốn sinh con cùng tôi chứ?"

Tô Hạo không yên lòng lại hỏi một câu.

Thẩm Nguyệt Phỉ không hề trả lời, chỉ lườm mắt nhìn hắn.

"Được rồi, tôi ra bãi đậu xe đây."

Tô Hạo lúng túng nói, có phải là hắn nghĩ nhiều quá rồi không?

Người phụ nữ này chỉ là vì một nguyên nhân nào đó nên mới giả kết hôn với hắn mà thôi, cũng không phải vì trả số tiền lớn để có con.

Trước hết Tô Hạo về văn phòng của hắn một chuyến, nói với đồng nghiệp Đổng: "Này, tên mập, tôi ra ngoài một lát, nếu như Sử Đại Bằng hỏi thì anh nói tôi đang đi vệ sinh nha."

"Mẹ nó, Tô đại thần, lượng công việc của chúng ta đã nhiều thế này mà cậu còn đi ra ngoài, cậu muốn đêm nay thức trắng hay sao?"

Đồng nghiệp Đổng không nhịn được nhổ nước bọt.

"Tôi cũng không nghĩ là sẽ phải đi ra ngoài nhưng tổng giám đốc bắt tôi đi."

Tô Hạo tức giận nói.

"Tổng giám đốc bắt cậu đi? Hôm nay là lễ tình nhân, đừng nói là mỹ nữ lạnh lùng lại bắt cậu đi đăng ký kết hôn cùng với cô ấy nha?"

Đồng nghiệp Đổng nói đùa.

"Khụ khụ…, tên mập, không thể không nói cái miệng này của anh đúng là như thần, đoán quá chuẩn."

Tô Hạo nhếch mép cười.

"Cậu nổ ít thôi, cậu mà có thể đăng ký kết hôn cùng mỹ nữ lạnh lùng thì tôi nhận cậu làm cha."

Đồng nghiệp Đổng hí hửng nói.

Tô Hạo kinh ngạc đến ngây người, phốc…, đúng là con trai ngoan của ta.

------------------------------------------------------------------------

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ nhaa!!