Chương 11: Giải quyết vấn đề của công ty

Editor: Hyunie



"Bây giờ là lúc nào rồi mà còn tranh luận trách nhiệm là của ai, chẳng lẽ không biết nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là khôi phục APP hoạt động lại bình thường hay sao?"

Thẩm Nguyệt Phỉ quát to một tiếng.

Mí mắt của Sử Đại Bằng và Dương Văn Quang cùng lúc giật lên.

"Dương Văn Quang, anh nói có lỗ hỏng lập trình, vậy tôi hỏi anh, hỏng ở đâu? Có thể sửa lại không?"

Đại lông mày của Thẩm Nguyệt Phỉ nhếch lên một cái.

"Chuyện này. . . Cái này. . ."

Dương Văn Quang ấp a ấp úng không nói nên lời, hắn chỉ đang trốn tránh trách nhiệm, làm sao biết được có lỗ hỏng lập trình thật hay không.

"Còn có, không phải bị nhiễm mã độc sao? Bên trong nhiễm virus gì? Có phần mềm chuyên môn diệt virus không?"

Thẩm Nguyệt Phỉ hỏi lần nữa.

"Cái này. . . Khả năng là một loại virus kiểu mới. . ."

Dương Văn Quang suýt chút nữa toát mồ hôi lạnh.

"APP bị hỏng nửa tiếng, hai người các anh vẫn chưa xác định được vấn đề! Không thấy xấu hổ hay sao mà còn ở đây làm loạn! Còn không nhanh cho người kiểm tra!"

Thẩm Nguyệt Phỉ tức giận nói.

"Vâng vâng vâng!"

Sau đó Sử Đại Bằng để Tô Hạo và đồng nghiệp Đổng bắt đầu kiểm tra, còn Dương Văn Quang để cho nhân viên kỹ thuật của mình kiểm tra.

Sau mười phút, Dương Văn Quang nghe báo cáo của cấp dưới, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

"Thế nào rồi?"

Thẩm Nguyệt Phỉ nhếch lông mày một cái.

"Thẩm tổng, đây là một loại virus mạnh chuyên sâu, bây giờ toàn bộ chúng tôi chỉ chuyên làm về mảng cảm hoá, nguy to rồi."

Dương Văn Quang cười khổ nói.

"Cái gì! !"

Đôi mắt đẹp của Thẩm Nguyệt Phỉ nháy một cái.

Cho dù khi cô đã là tổng giám đốc, hội đồng quản trị tập đoàn vẫn từng không tán thành việc cô phát triển APP, họ cho rằng tiền cảnh không ổn, hơn nữa trong nước còn có rất nhiều đối thủ cạnh tranh.

Thẩm Nguyệt Phỉ phải gặp biết bao trở ngại mới đem APP đạt được thành tích như bây giờ, phá vỡ kỷ lục ở trong nước với doanh số 500 triệu và đạt đến 80 triệu người sử dụng.

Đây cũng có thể xem như là một thành tích tốt.

Hiện tại lễ hội mua sắm 618 sắp tới gần, đêm nay các trang thương mại điện tử lớn muốn mở sản phẩm để bán trước.

Ở thời điểm mấu chốt này mà APP lại bị hỏng nặng, sợ rằng sẽ bị rất nhiều nhà quảng cáo trách móc, thậm chí sẽ mất đi sự tín nhiệm từ họ.

Ở cái thiết bị Internet mà phần mềm thường xuyên bị hỏng thì còn có nhà quảng cáo nào dám lên đây quảng bá sản phẩm nữa?

"Thẩm tổng, không chỉ như vậy, rất nhiều phần mềm của chúng ta cũng bị virus này xâm nhập, khả năng nếu chúng ta muốn khôi phục ảnh trong văn kiện thì sẽ bị mất đi một phần số liệu."

Dương Văn Quang lại nói lần nữa.

Sử Đại Bằng đứng ở một bên, giống như một kẻ ngốc, nghe chả hiểu nổi một từ.

"Tuyệt đối không thể để mất số liệu được, bây giờ phương án giải quyết nhanh nhất là gì?"

Thẩm Nguyệt Phỉ nghiêm túc nói.

Số liệu của APP tuyệt đối không thể để mất, nếu vậy thật e rằng sẽ trở thành trò cười cho cái ngành này.

Không chỉ như vậy, nếu vì thế mà APP mất đi lượng lớn người sử dụng, mất đi các nhà quảng cáo, cũng có nghĩa là dự án này đã thất bại hoàn toàn.

Một khi dự án này thất bại, sợ rằng Thẩm Nguyệt Phỉ phải đối mặt với việc mất đi một phần ủng hộ từ cổ đông tập đoàn.

"Thẩm tổng, muốn diệt hết virus, e là chỉ có thể gọi kỹ sư chuyên nghiệp của công ty phần mềm diệt virus 370 đến đây, thế nhưng thời gian nhanh nhất để họ di chuyển đến đây sợ là phải đến tối hôm nay, dự tính nhanh nhất ngày mai APP sẽ khôi phục."

Dương Văn Quang đã sớm liên hệ với công ty phần mềm diệt virus 370, dù sao trước kia cũng đã hợp tác rất nhiều lần.

"Ngày mai!? Lẽ nào mấy người các anh đều là rác à! Ai cũng chẳng giải quyết được vấn đề trước mắt à!"

Thẩm Nguyệt Phỉ cực kỳ tức giận lớn tiếng.

Lúc này toàn bộ căn phòng bỗng im bặt, không ai dám lên tiếng, người nào người nấy đều sợ hãi.

Chưa một ai thấy Thẩm Nguyệt Phỉ tức điên lên như thế bao giờ.

"Hai người các anh không phải đều tranh nhau làm tổng giám sao? Các anh ai giải quyết được vấn đề này, tôi để ai làm tổng giám chứ, mấy người có năng lực này sao?"

Thẩm Nguyệt Phỉ tức giận nói.

Sử Đại Bằng cùng Dương Văn Quang đều cúi đầu, không dám lên tiếng.

"Thẩm tổng, nếu tôi có thể giải quyết được vấn đề này thì có thể làm tổng giám chứ?"

Đột nhiên một có một âm thanh vui cười cất lên.

"Hả?"

Mọi người đều nhìn theo hướng phát ra âm thanh, người phát ra câu đó chính là Tô Hạo.

Thẩm Nguyệt Phỉ thấy người nói là Tô Hạo, nhất thời tức lên không có chỗ phát tiết, đã là lúc nào rồi mà cái tên này còn quấy rối.

"Tô Hạo! Cậu xem mình ai vậy, lúc này còn khoác lác."

Sử Đại Bằng lập tức tối sầm mặt lại nói.

"Ai nói tôi khoác lác? Cái mã độc này quả thực rất khó hồi phục, nhưng tôi có thể dựa vào một lập trình nhỏ để diệt hết nó."

Tô Hạo tự tin nói.

Hắn cũng không nói dối, vừa nãy lúc Thẩm Nguyệt Phỉ nói chuyện, hắn đã kiểm tra toàn bộ máy chủ.

Về mảng bảo vệ mạng lưới, bây giờ Tô Hạo đã sớm đạt đến trình độ siêu cấp chuyên gia rồi.

"Đùa gì thế!"

"Tiểu tử này quá là cuồng vọng đúng không?"

"Chúng ta nhiều người như vậy còn không giải quyết được, cậu ta lại nói chỉ cần một cái lập trình nhỏ là có thể diệt hết."

"Muốn làm loạn cũng không nhất thiết phải như vậy?"

Nhân viên bộ phận kỹ thuật từng người một chê cười.

Thế nhưng Thẩm Nguyệt Phỉ chỉ nhíu mày, hỏi: "Anh thật sự diệt được hết virus?"

"Không sai, hoàn toàn có thể loại bỏ hết virus, tôi có thể đảm bảo chỉ sau mười phút, APP sẽ khôi phục lại bình thường."

Tô Hạo thật lòng nói.

"Vậy số liệu thì sao?"

Thẩm Nguyệt Phỉ hỏi tiếp.

"Tất cả số liệu vẫn bình thường, sẽ không bị mất."

Tô Hạo còn cực kì tự tin, bây giờ hắn đang nắm giữ đại não nam nhân siêu cấp mà.

"Tô Hạo, cậu xem mình là ai vậy? Là chuyên gia bảo vệ mạng lưới sao?"

Sử Đại Bằng hậm hực nói.

"Thẩm tổng, cô có dám để tôi thử không? Nếu như tôi không làm được, có thể cuốn gói rời đi."

Tô Hạo nói.

"Thẩm tổng, nếu không để hắn thử xem?"

Sử Đại Bằng vừa nghe đến Tô Hạo muốn cuốn gói rời đi, đột nhiên lại hứng thú.

Tô Hạo không nói gì, Sử Đại Bằng là loại người nào chứ.

"Tô Hạo, tôi cho anh mười phút."

Thẩm Nguyệt Phỉ khẽ cắn răng, đã quyết định.

Cô không biết Tô Hạo có thể làm được hay không, thế nhưng tình huống bây giờ cũng không thiếu mười phút này.

Sau một lúc, Tô Hạo nhanh chóng tạo ra một ứng dụng lập trình ở trên máy tính, sau đó copy toàn bộ vào máy chủ đoan.

Sau đó máy chủ lập tức hoạt động theo ứng dụng lập trình hắn đã tạo, diệt trừ hết toàn bộ virus.

Vào lúc này bộ phận vận doanh yên tĩnh lại, không ít nhân viên bắt đầu vào APP quét xem có thể khôi phục hay không.

Sử Đại Bằng thấy Tô Hạo đang bận bịu, trong lòng cười thầm, phảng phất đã tưởng tượng ra được cảnh Tô Hạo cuốn gói rời đi.

"OK, kết luận!"

Tô Hạo đột nhiên búng tay một cái.

"Kết luận? Cậu kết luận cái gì! APP vẫn hỏng!"

Sử Đại Bằng cầm điện thoại di động, liền trào phúng nói.

"Sử quản lý, nếu có chút đầu óc, có thể thoát ra rồi vào lại phần mềm một lần nữa?"

Tô Hạo ngao ngán lắc đầu một cái.

"Woa! Thẩm tổng, APP khôi phục rồi!"

"Thẩm tổng, hệ thống vận doanh hậu cần của chúng tôi cũng khôi phục rồi!"

"Thẩm tổng, tất cả khối chức năng khách hàng của chúng tôi cũng khôi phục rồi!"

Vào lúc này nhân viên bộ phận vận doanh cùng bộ phận kỹ thuật đều mừng rỡ không thôi, Tô Hạo thật sự đã làm được!

Thẩm Nguyệt Phỉ nhìn đồng hồ một chút, chỉ vỏn vẹn dùng 8 phút.

--------------------------------

Anh Hạo nhà chúng mình quá đỉnh đúng không mọi người!!!

Dạo này mình hơi bận nên hôm nay mới edit kịp để up lên cho cả nhà đọc

Sau này mình sẽ up đều đều nên cả nhà nhớ theo dõi nhé. iu iu!!!