Chương 5

Tô Thanh thật sự muốn trợn mắt với anh ta, Tông Ninh Ba người này sao lại ngây thơ đến vậy. Đến giờ vẫn còn suy nghĩ này, chẳng trách sao đến giờ bản thân vẫn còn độc thân!

“Tôi bẩn hay sạch, thì có can hệ gì tới anh, anh kích động như thế làm gì?” Tô Thanh độc miệng trả lời.

Tống Ninh Ba tức giận tới muốn siết chặt quai hàm, Tô Thanh thật sự muốn các fangirl của Tống Ninh Ba lúc này có thể nhìn xem, để các cô ấy cảm nhận được vị hoàng tử ôn hòa thâm tình trong mắt các cô ấy có cái đức hạnh gì.

“Tô Thanh! Anh thích em, hai ta tuổi trẻ khi ấy không hiểu chuyện, bây giờ chúng ta thay đổi lại được không?” Tống Ninh Ba hít sâu một hơi, ôn nhu nói.

Tô Thanh nhìn chằm chằm Tống Ninh Ba một lúc lâu, sau đó hỏi, “Nếu tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi không còn trinh thì anh có còn muốn ở bên tôi nữa không?”

Trên mặt Tống Ninh Ba là sự khϊếp sợ to lớn, “Mấy năm nay em vẫn không có bạn trai mà? Chẳng lẽ em đã ở bên cạnh Hạ Vũ?!”

Nghe ngữ khí kia, chanh chua cứ như đã bắt được vợ mình đi tới khách sạn với trai ấy.

Tô Thanh thật muốn thở dài, trước khi cô hỏi những lời này thì trong lòng vẫn tồn tại một chút ảo tưởng, thậm chí có chút cảm động khi Tống Ninh Ba đề nghị trả nợ thay cô.

Nhưng giờ nhìn lại.

“Thôi được rồi, việc này đừng nói cho mẹ anh biết là được, mấy năm nay em không có tai tiếng gì, hẳn là mẹ anh sẽ thích.”

Tô Thanh khép lại kịch bản, lúc này cô đã bạo phát hoàn toàn, “Đê tiện!”

Tống Ninh Ba bị nghe chửi mà đơ mặt ra.

Tô Thanh đứng dậy, ôm kịch bản rời đi, trước khi đi còn không quên nói một câu, “Không cần nhắc về mẹ anh trước mặt tôi!”

“Tô Thanh.” Tống Ninh Ba rốt cuộc nhận ra bản thân đã nói sai điều gì.

Nhưng Tô Thanh đã rời đi.

Khi cô vào thang máy lại tình cờ gặp mặt Khâu tổng, sự phẫn nộ trên mặt Tô Thanh chưa kịp thu hồi, cô chỉ có thể cúi đầu chào hỏi, “Xin chào Khâu tổng.”

Khâu tổng đứng trước Tô Thanh một chút, đều cùng chờ tới tầng 1, “Cô đến công ty đọc kịch bản với Tống Ninh Ba?” Ánh mắt hắn nhìn kịch bản trong tay cô.

Tô Thanh thu thập lại tâm tình, gật đầu, “Vâng ạ.”

“Cố gắng diễn cho tốt, Tống Ninh Ba rất quan tâm đến cô. Tuy vai diễn không nhiều nhưng thời gian công chiếu là trong kỳ quốc khánh, nên có thể xoát được nhân khí.” Khâu tổng nói.

Tô Thanh gật đầu tán đồng.

Sau đó cửa thang máy mở, Khâu tổng nhanh chóng bước đi.

Tô Thanh ôm kịch bản ra khỏi cao ốc, cô nghe điện thoại từ người đại diện của bữa tiệc tối qua, “Tôi trừ đi ba vạn, còn lại của cô mười bảy vạn, đã chuyển khoản cho cô rồi, cô chú ý xem tin nhắn tài khoản.”

Sau khi cúp điện thoại, không quá hai phút sau, thật đúng là thu được tin nhắn thông báo từ ngân hàng.

Nhìn chằm chằm vào con số mười bảy vạn kia, Tô Thanh bật cười.

Gọi điện thoại cho Hạ Vũ, hẹn anh ta ăn cơm.

Cảm xúc của Hạ Vũ không tốt lắm, nhưng Tô Thanh lại nở nụ cười sáng lạn mà nói, “Anh xem, mười bảy vạn một buổi tối! Nhiều năm rồi tôi chưa từng làm việc nào nhẹ nhàng như vậy đâu!”

Hạ Vũ nhìn chằm chằm Tô Thanh, hỏi, “Còn muốn tiếp tục sao?”

Tô Thanh gật đầu, “Đây là cách nhanh nhất mà còn không cần tốn nhiều sức lực.”

“Tôi nghe Tống Ninh Ba nói, anh ấy nguyện ý cho cô mượn ba trăm vạn.”

“Đừng nhắc tới anh ta!” Tô Thanh đánh gãy lời nói của bạn mình, gương mặt vốn đang tươi cười lập tức lạnh xuống, cô ăn một xiên thịt dê, nói, “Cho dù anh ta có trở thành tỉ phú thì tôi cũng tuyệt không cầu cạnh anh ta!”

“Tống Ninh Ba là người khá tốt, cô xem, vừa có năng lực lại đẹp trai, còn đối với cô nghĩa nặng tình thâm, mấy năm nay anh ta không quen với nữ nhân nào khác cả.” Hạ Vũ nhịn không được mà nói lời thay Tống Ninh Ba.

Tô Thanh nhìn Hạ Vũ, nhíu mi hỏi, “Trong mắt anh, anh ta ưu tú tới vậy sao?”

Hạ Vũ gật đầu, “So với tôi thì ưu tú hơn nhiều, cô xem hiện tại chúng ta dạng gì, còn anh ta thì sao.”

“Ừ đó, là đại minh tinh rồi.” Tô Thanh không thể không gật đầu, “Lúc trước tôi và anh ta quen nhau cũng là vì điểm này, người ưu tú như vậy khẳng định cũng kiếm được nhiều tiền a! Chỉ là tôi cảm thấy ai mà gả cho anh ta cũng thật đáng thương! Mà không, dù cho tôi có gả cho anh ta thì cũng thật thương cho bản thân!”

Tô Thanh liền nghĩ đến mẹ của Tống Ninh Ba, bà ấy rất kiêu ngạo về con trai của mình, cho rằng nữ nhân khắp thiên hạ đều không xứng với con mình, chắc chỉ có công chúa mới xứng được với anh ta!

Hừ!

Nữ nhân mấy năm nay Tống Ninh Ba tiếp xúc, chắc chắn đều gặp thất bại chỗ mẹ anh ta!

“Tôi biết cô và mẹ anh ấy có mâu thuẫn, nhưng Tống Ninh Ba đã nói với tôi rồi, nếu cô và anh ấy hòa hảo lại, thì anh ấy sẽ dọn ra ngoài sống cùng với cô, tuyệt không để mẹ mình đến quấy rầy!” Hạ Vũ cảm thấy một người nam nhân có thể vì cô mà làm ra được tới việc này, như vậy là rất tốt rồi.

Tô Thanh nghe thấy thế thì gật đầu, “Nghe rất hấp dẫn đó, vậy thì để tôi tiếp tục làm công việc bồi rượu này đi, để còn kiếm tiền gả cho anh ta! Dĩ nhiên tiền đề là anh ta vẫn còn muốn theo đuổi tôi!”

Hạ Vũ thật muốn cạn lời với cô, cô làm như Tống Ninh Ba là không thể kiếm được vợ vậy đó.

“Tô Thanh à, đừng làm nữa, loại công việc này không dài lâu được đâu, bây giờ nhìn thì có thể kiếm tiền đó, nhưng chỉ một thời gian ngắn mà thôi.”

“Hiện tại tôi đang cần tiền mà.” Tô Thanh hoàn toàn không để lời này trong lòng.

Thấy mình không khuyên được cô, Hạ Vũ chỉ đành thở dài. Sau đó nói, “Vậy để tôi dặn với bạn mình, ngày sau chiếu cố cô một chút, bản thân cô cũng phải cẩn thận đó.”

“Tôi biết rồi.”

.

.

.

Người dắt mỗi đã tìm được một bữa tiệc khác, khi nói về Tô Thanh, đối phương vẫn nguyện ý ra cái giá hai mươi vạn.

“Lần này đối phương yêu cầu nữ nhân không nhiều lắm, vì phía đối tác cũng có nữ nhân. Nếu đối phương chuốc rượu quá mức thì cô gọi cho tôi, tôi sẽ đến ứng cứu.” Người đại diện tên A Hải nói.

“Chủ nhân bữa tiệc có yêu cầu gì không?” Tô Thanh hỏi.

“Có, trang điểm đậm, lộ nửa ngực! Đối phương thích nữ nhân sơn móng đỏ, cô bớt chút thời gian sơn móng tay nhé.” A Hải liếc nhìn ngón tay của Tô Thanh, vô cùng xinh đẹp, sau đó nói, “Cô ở nhà tự sơn móng cũng được.”

Tô Thanh gật đầu đồng ý.

Vì người đại diện yêu cầu cô mặc đồ mát mẻ, nên trước đó cô tự khoác cho mình một cái áo khoác.

Đến nơi nhóm khách còn chưa tới, nhưng bên trong đã có rất nhiều cô gái trẻ đẹp ngồi chờ, ai ai cũng trang điểm đậm, mặc đồ thấp ngực, hương khí tràn ngập.

Thấy Tô Thanh tới, trên mặt vài người lộ ra nét khinh bỉ, có một nữ nhân không khách khí mà hỏi, “Cô là Tô Thanh?”

Tô Thanh cười nói, “Đúng vậy.”

“Cô cũng tới làm việc này?”

“Đúng vậy.”

“Chậc.” mặt đầy khinh bỉ.

Sau đó các cô gái đó tựa như không thấy sự tồn tại của cô, bắt đầu nói bậy, nội dung chính là việc cô đã hết thời huy hoàng, kết quả là bây giờ cũng lưu lạc tới bước đường bồi rượu kiếm tiền.

Tô Thanh nghe thấy mà cũng cảm khái không thôi.

Nhưng da mặt cô vẫn đủ dày, gắng gượng không vì những lời này mà tức giận rời đi.

Ngồi khoảng chừng nửa tiếng, nhóm khách mới đến, các cô nương tuổi trẻ đặc biệt nhiệt tình lại còn lão luyện đi đón khách.

Nhóm thương nhân này, trừ bỏ khí chất có chút hơn người thường, thì cân nặng cũng hơn người bình thường, chiều cao cũng thấp hơn người bình thường, khuôn mặt so với người bình thường cũng xấu hơn một chút, ấy mà thôi, đều là người cả mà.

Tô Thanh được phân cho chiêu đãi vị khách quan trọng nhất hôm nay, Thôi Minh Vi.

Trước khi đến, người đại diện đã đưa thông tin khách hàng cho cô xem.

Người này là đại công tử của tập đoàn thực phẩm Thôi gia, tính cách không tồi, nữ nhân bên người lại vô số, kết giao lâu nhất là ba tháng, mà nhanh nhất thì mấy giờ.

Khi hắn ngồi vào bên cạnh cô, nhân gia còn không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.

Tô Thanh ngược lại lại rất ân cần phục vụ đối phương, gắp thức ăn, rót rượu, thái độ phục vụ tốt vô cùng.

Cơm ăn được một nửa, Thôi công tử mới bớt chút thời gian quay đầu nghiêm túc nhìn xem cô, Tô Thanh hôm nay trang điểm đậm, nhìn rất khác với cô của ngày thường.

Sau đó liền nghe anh ta hỏi, “Em tên gì?”

Tô Thanh cười đáp lời, “Em tên là Tô Thanh.”

Thôi công tử chọn mi, sau đó chú ý tới móng tay đỏ rực mới được tân trang kia của cô, mười ngón tay thon dài chỉnh tề, đầu móng hình chữ nhật, phi thường xinh đẹp.

“Anh thích tay của em.” Thôi công tử uống xuống một tràng rượu, cả người đã thả lỏng, tư thế ngay ngắn cũng biến mất, vậy mà lại hiện ra chút khí thế mê người của nam nhân.

“Cảm ơn anh, em chỉ sợ anh không thích đâu.” Tô Thanh cười ngọt ngào, cô sơn móng tay này mất cả một tiếng đồng hồ đó.

Nghe nói Thôi công tử là người cuồng tay.

“Để anh nhìn xem một chút.”

Tô Thanh ngoan ngoãn duỗi tay qua phía anh ta.

Thôi Minh Vi cảm thấy đôi tay này rất xinh đẹp, tựa như không có xương, ấm áp, không chút lạnh lẽo. Anh ta đã sờ qua nhiều đôi tay của các nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, lúc bình thường tay của các cô ấy thường khá lạnh.