Chương 67

Giang Vân Biên quay về ký túc xá mới nhận ra Chu Điệt vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình.

Đều là buổi sáng đi muộn bị bắt được, Chu Điệt không đến phòng tự suy ngẫm cũng không về ký túc xá, tin nhắn còn không trả lời?

Có chút kỳ quái.

Giang Vân Biên lấy thuốc ức chế ra, tay chân đau nhức nằm trên giường. Lúc nãy giáo viên phụ đạo đã gọi điện thoại cho cậu, cậu nói thân thể không khỏe, bác sĩ trường đã đến kiểm tra một lần để xác nhận tình huống.

Mơ mơ màng màng ngủ đến giữa trưa, khi Giang Vân Biên mở mắt ra thì ý thức được đã nửa ngày rồi Chu Điệt không liên lạc với cậu.

Ngực nhói lên một cái, Giang Vân Biên định đi tìm người, điện thoại lại vang lên.

"Bạn học Giang phải không?" Giọng của giáo viên phụ đạo có kèm theo tiếng thở hổn hển,"Hình như có chút việc nên mẹ em đã xin nghỉ giúp em rồi, bây giờ em ra cổng lớn đi, có xe đến đón em đấy."

Giang Vân Biên lập tức gọi cho mẹ: "Mẹ, sao vậy ạ? Là..."

"Trong nhà không có chuyện gì." Kỷ Mặc biết cậu đang lo lắng cái gì, "Là chuyện của Chu Điệt, hình như sáng nay mẹ của nó đột nhiên ngất xỉu."

Giang Vân Biên ngẩn người ba giây, không rảnh lo cơ thể đang khó chịu mà lập tức nhanh chóng chuẩn bị rồi xuống lầu.

Nhà họ Chu chuẩn bị xe cho cậu, giúp cậu lấy sẵn hành lý, đi thẳng đến bệnh viện.

"Tình huống của dì Ôn sao rồi ạ? Chuyện là như thế nào? Bây giờ đang ở bệnh viện sao ạ?" Giang Vân Biên nóng nảy kéo dây an toàn, lại nhận ra tay mình thế mà lại đang run.

Ngay cả cậu còn run, vậy Chu Điệt thì sao?

Tài xế bị mấy câu hỏi dồn dập của cậu dọa, lắc đầu bày tỏ mình không biết tình hình trong nhà.

Khi Giang Vân Biên đến bệnh viện, là Chu phu nhân đón cậu.

"Con ơi, xin lỗi bắt con chạy đến đây." Chu phu nhân dắt cậu đi vào, "Sáng nay tình huống của chị dâu đột nhiên chuyển biến xấu rồi mất ý thức, lúc Tiểu Điệt đến đây thì lại mất khống chế."

Cảm xúc của Chu Điệt mất kiểm soát, đột ngột lâm vào kỳ mẫn cảm, bệnh viện buộc phải cách ly, nhưng trong không gian kín hắn không cho phép bất kỳ ai đến gần.

"Cô không có cách nào..." Giọng nói Chu phu nhân hơi khàn, đưa cậu đến cửa còn có chút căng thẳng, "Vân Biên, cô biết như vậy là nguy hiểm, nhưng là người mà đứa bé kia thích, cô hy vọng con có thể giúp cô chuyện này."

Chu phu nhân đưa thuốc ức chế đến trước mặt cậu: "Làm nó bình tĩnh lại, có được không."

Đầu ngón tay Giang Vân Biên khẽ nhúc nhích, tầm mắt nhìn vào phòng cách ly chật hẹp, lần đầu tiên trong nội tâm tràn ra cảm giác hoảng sợ.

Cậu từng nghĩ đến tương lai, về sau cậu và Chu Điệt ở bên nhau chắc chắn sẽ đối mặt với thời kỳ này, cậu nghĩ tới rất nhiều loại biện pháp trấn an Enigma, nhưng trước giờ đều chưa nghĩ đến sẽ đối diện với tình huống không xong như vậy.

Giang Vân Biên hít sâu một hơi, cầm thuốc ức chế: "Con sẽ."

Hộ sĩ lo lắng nhìn cậu một cái: "Ven tường có thiết bị an toàn, nếu Enigma có hành vi công kích em thì có thể ấn xuống, bệnh viện sẽ bắt đầu dùng gây tê khẩn cấp."

Giang Vân Biên đẩy cửa ra: "Cậu ấy sẽ không tổn thương em."

Giữa cửa phòng và phòng cách ly còn có một căn phòng nhỏ, Giang Vân Biên vừa đi vào thì cửa phía sau liền đóng lại, xác nhận đã đóng kín rồi cánh cửa thứ hai ở trước mặt mới chậm rãi mở ra.

Hương vị tuyết tùng giống như là từng tầng tuyết rơi xuống đè nặng lên vai Giang Vân Biên, nhanh chóng dụ ra cảm giác nóng bức mà cậu đã kiểm soát được hồi sáng.

Chân Giang Vân Biên bất giác mềm đi, nhưng cậu vẫn chống đỡ được, nắm chặt thuốc trong tay bước vào lãnh địa của Chu Điệt.

Enigma ngồi ở giường bệnh bên cạnh, đưa lưng về phía cậu.

Giang Vân Biên chịu đựng cảm giác nóng không bình thường này, thấp giọng gọi tên hắn: "Chu Điệt."

Chu Điệt hơi hơi quay đầu đi, ngược sáng làm ánh mắt hắn mơ hồ cậu không thấy rõ, nhưng giọng nói hắn rất nhẹ: "Quay về đi, anh không khống chế tốt được mình."

Hốc mắt Giang Vân Biên bỗng nhiên nóng lên.

Lúc này Chu Điệt đang đối mặt với áp lực sinh lý và tâm lý vô cùng lớn, mà vẫn khuyên cậu đừng nên đến gần.

Giang Vân Biên muốn nói chuyện, nhưng khi mở miệng thì nhận ra cả người mình đều đang run rẩy, ngay cả hơi thở cũng khẽ run.

Cậu sửng sốt một giây, khi ngẩng đầu nhìn thấy tay Chu Điệt đặt ở mép giường đang nắm chặt.

Giang Vân Biên không kìm được nữa, cắn răng đi đến bên cạnh Chu Điệt, giơ tay ôm eo hắn.

"Em cho anh đánh dấu, Chu Điệt." Lòng cậu đều đau đớn, "Anh bình tĩnh lại đi, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi."

Hương bạc hà tan vào trong tuyết tùng dày đặc, Giang Vân Biên gắt gao ôm chặt eo Chu Điệt như muốn hòa tan người vào xương máu của mình.

Tay Chu Điệt nhẹ nhàng rơi xuống sau gáy Giang Vân Biên, dịu dàng trước sau như một: "Anh không có mất không chế, bọn họ lừa em đấy, đi ra ngoài đi em."

Cho dù Giang Vân Biên đang trong thời kỳ đặc thù cũng cảm nhận được cơ bắp cả người Chu Điệt đang căng chặt và giọng nói vô cùng khàn của hắn.

Làm sao có thể không mất khống chế.

"Chu Điệt, em không sợ." Giang Vân Biên đặt một nụ hôn ấm áp lên sườn mặt hắn, "Em không muốn rời khỏi anh."

Cảm giác lạnh lẽo trên mặt làm Chu Điệt định thần lại từ trong cơn hỗn loạn, hắn cứng đờ vài giây, mới muộn màng giơ tay nâng cằm Giang Vân Biên.

"Em đang... khóc à?" Giọng nói của hắn rốt cuộc có chút dao động.

Giang Vân Biên cũng không biết cảm xúc của mình bị làm sao, rối loạn trong kỳ mẫn cảm, chuyện phát sinh bất ngờ... Nhìn thấy Chu Điệt như vậy, tim cậu đau đến mức khó thở.

Tất cả cảm xúc tăm tối thô bạo như là bị giọt lệ này rửa trôi sạch sẽ, lòng bàn tay Chu Điệt dán vào sườn mặt Giang Vân Biên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.

Có người đang khóc vì hắn.

Vốn dĩ Giang Vân Biên đã chịu không nổi trạng thái hiện giờ của mình, cố gắng muốn ngăn cảm xúc, lại bị một cái chạm của Chu Điệt làm cho càng thêm nghẹn ngào.

Nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh mình ở nhà Ôn Nguyệt, một người dịu dàng như thế, bây giờ lại nằm trong phòng phẫu thuật không rõ sinh tử.

Giang Vân Biên không thể nào tưởng tượng cảm giác mất đi người thân là như thế nào, cậu không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, nhưng cậu cũng rất đau lòng.

Chu Điệt phát hiện nước mắt càng lau càng nhiều, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó hôn lên môi cậu.

Hoàn toàn khác với những cái hôn trong quá khứ, pheromone của hai người trong thời kỳ đặc thù hòa vào nhau dây dưa tạo thành một mùi hương mới, nhưng Chu Điệt chỉ nhẹ nhàng trấn an hôn Giang Vân Biên mà không có hành động nào khác.

Khi lấy lại tinh thần, Giang Vân Biên mới phát hiện mặt Chu Điệt đều bị cậu làm ướt.

Cậu hít hít mũi, dùng lòng bàn tay lau đi vệt nước trên mặt hắn: "Lúc trước em không có khóc như vậy đâu."

Cậu quay đầu muốn đi tìm khăn giấy, lại bị Chu Điệt ôm chặt eo đè trở về trong lòng mình.

Sống lưng Giang Vân Biên và l*иg ngực hắn chạm vào nhau, cảm giác đau khẽ nổi lên sau gáy cậu, cậu híp mắt nhịn đau, lại cảm giác được tay Chu Điệt đặt ở eo cậu buông lỏng ra.

Hắn lộ cánh tay mình ra, trong tay còn cầm theo thuốc ức chế Giang Vân Biên mang vào.

Chu Điệt cho cậu đánh dấu tạm thời, áp chế kỳ mẫn cảm của cậu, cũng giao cho Giang Vân Biên quyền khống chế mình.

Alpha điều chỉnh cảm xúc của mình xong, cẩn thận cầm lấy ống thuốc tiêm vào cho hắn.

Ngay ở thời điểm này mà Chu Điệt đều không muốn dùng việc đánh dấu cậu để giảm bớt cảm xúc căng thẳng của mình.

Rất nhanh, hai người đều bình tĩnh lại.

Giang Vân Biên ném ống tiêm vào thùng rác, mệt mỏi nằm trên giường, trong hô hấp đều là hương vị tuyết tùng đang trấn an cậu.

Chu Điệt dựa vào đầu giường, hai mắt nhìn vào khoảng không vô định như cũ.

Giang Vân Biên cố sức bò lên nằm bên cạnh hắn, duỗi tay ôm Enigma vào trong ngực.

Chu Điệt để yên cho cậu ôm, không giãy giụa.

Đôi mắt Giang Vân Biên có hơi khô, cậu không muốn phân tâm đưa tay dụi mắt mà vẫn luôn ôm chặt người trong lòng.

"Từ khi còn nhỏ anh đã đi theo mẹ, bà là một Omega vô cùng kiên cường." Từ khi Chu Điệt hiểu chuyện đã bắt đầu ở bên cạnh mẹ, hắn không biết ba mình là ai, cũng không nghe mẹ nhắc tới.

Những ngày tháng khi còn nhỏ rất gian khổ, sức khỏe bà không tốt lại vừa làm việc vừa nuôi dạy hắn, nhưng Chu Điệt chưa từng nghe mẹ oán giận một câu gì.

Giang Vân Biên nghe hắn nhẹ nhàng thuật lại chuyện quá khứ, từ sâu trong nội tâm như có cái gì đó nhẹ nhàng tác động.

Lúc trước cậu cho rằng Chu Điệt là thiếu gia cành vàng lá ngọc, không hề biết khó khăn của dân gian, không lo không sầu, bây giờ mới biết tuổi thơ của hắn cũng không đơn giản.

"Khi anh ở nhà trẻ, có một hôm tan học, các bạn nhỏ khác đều được người nhà đón về, chỉ còn lại mình anh."

Tối hôm ấy hình như là ngày hội gì đó, phụ huynh nhà khác đã sớm canh giữ ở cổng trường, từng người điểm danh để các bạn nhỏ đi ra ngoài.

Thời gian Chu Điệt và Ôn Nguyệt hẹn nhau là 6 giờ, hắn yên tĩnh ở khu vườn nhỏ xem cá Koi, nhưng qua 6 giờ mà Ôn Nguyệt còn chưa đến, lòng Chu Điệt chìm xuống.

Khi đó có một giáo viên mang theo kẹo lặng lẽ đến gần nói giỡn với hắn: "Bạn học nhỏ, không sao đâu, mẹ không đến thì cô dẫn em về nha."

"Không cần ạ."

Kẹo là thứ Chu Điệt thích nhất, nhưng hôm đó hắn không hề lấy một viên nào.

Giang Vân Biên chưa từng có lúc nào đau lòng như bây giờ, có lẽ là giáo viên vô tình, nhưng một câu "mẹ không đến" kia có thể làm cho một đứa bé nhớ đến suốt đời.

May là, Ôn Nguyệt chỉ bởi vì tăng ca và kẹt xe nên đến muộn.

"Anh cũng không có cảm xúc gì, lúc đó cô ấy chỉ muốn an ủi anh nhưng lại nói sai lời mà thôi." Chu Điệt nhẹ nhàng nói, dừng một lát lại tiếp tục, "Cũng có thể là do lúc ấy anh quá sợ, nên mới thấy mâu thuẫn với lời nói của cô ấy."

Giang Vân Biên hôn lên môi hắn.

Có lẽ bây giờ Chu Điệt cũng đang nghĩ, mẹ hắn còn có thể tới đón hắn hay không.

"Chu Điệt." Giang Vân Biên ôm đầu hắn, ngón tay xuyên vào sợi tóc hắn, "Đều sẽ đến."

Sẽ không để anh một mình.

Chu Điệt không nói gì, Giang Vân Biên khẽ nắm tay hắn, "Chu Điệt."

Enigma chậm rãi nâng mắt lên, nghiêm túc nhìn cậu: "Hửm?"

"Chúng ta cả đời đều phải ở bên nhau." Alpha nắm lấy tay hắn, vừa nghiêm túc lại chắc chắn, "Em đồng ý với anh, cho dù là lúc nào cũng sẽ quay về đón anh."

Chu Điệt nhìn cậu thật lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu hôn môi cậu: "Nói được thì làm được, Giang Vân Biên."

"Nhất định."

...

8 giờ tối Ôn Nguyệt tỉnh lại, bởi vì tình huống quá nguy cấp nên bệnh viện đã tiến hành cưỡng chế xóa bỏ đánh dấu trọn đời của bà.

Cảm xúc của Ôn Nguyệt vốn đang có chút ủ dột, nhưng khi nhìn thấy Giang Vân Biên hốc mắt đỏ bừng và Chu Điệt đứng ở cửa, lại bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Quá khứ mà bà chấp nhất đã qua rồi, không thể tiếp tục làm người ở lại vì bà mà lo lắng vướng bận.

Bà nhìn Chu Điệt cả người lộ vẻ mệt mỏi, không nhịn được khóc thành tiếng, đôi tay gầy guộc ôm lấy hắn: "Tiểu Điệt, thực xin lỗi con."

Chu Điệt khẽ hôn đầu ngón tay bà, nhẹ nhàng không có một chút oán trách: "Mẹ tỉnh là tốt rồi."

Chuyện xảy ra đột ngột, Giang Vân Biên và Chu Điệt đều xin nghỉ tuần huấn luyện quân sự cuối cùng, hai người chăm sóc Ôn Nguyệt ba ngày thì bị đuổi về nhà.

Chu phu nhân biết là Chu Điệt không yên tâm, nhưng nhìn một người lớn như hắn đi đi lại lại ở bệnh viện, phía sau còn có một Giang Vân Biên đi theo, bèn lập tức xách hai người về nhà.

Giang Vân Biên về đến nhà ngồi ở sô pha, lúc này mới phát hiện cả người mình vô cùng căng thẳng.

Mấy ngày nay cậu đều qua loa tiêm hai ống thuốc ức chế để giải quyết kỳ mẫn cảm, nửa đêm ngủ ngủ tỉnh tỉnh, Chu Điệt động cậu cũng thức dậy theo.

Thậm chí còn chưa gọi cho mẹ một cuộc gọi hoàn chỉnh nào.

Giang Vân Biên đi đến ban công, gọi điện thoại cho mẹ.

"Không có việc gì, phẫu thuật xong rồi bây giờ đang chậm rãi điều trị ạ." Giang Vân Biên nhỏ nhẹ trấn an, "Không có gì đâu ạ, con còn lời một kỳ nghỉ mà, mẹ đừng lo lắng."

Kỷ Mặc tỉ mỉ hỏi rõ ràng, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, vậy con nghỉ ngơi cho tốt đi, kết thúc huấn luyện là phải đi học rồi."

Giang Vân Biên trả lời, buông điện thoại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiếng nước trong phòng tắm dần dần ngừng lại, Giang Vân biên duỗi người, chậm rãi đi vào phòng ngủ.

Chu Điệt tóc ướt dầm dề, quấn khăn tắm đi ra.

Giang Vân Biên lười biếng ngáp một cái, lấy bộ quần áo định đi tắm, Chu Điệt đứng trước cửa phòng tắm bỗng nhiên hạ tay xuống.

Giang Vân Biên đột nhiên không kịp đề phòng bị hắn ôm như vậy, khoảng cách hai người được kéo gần.

"Vân Biên ơi." Ánh mắt Chu Điệt phác họa hình bóng cậu.

Giang Vân Biên hiểu ra được cái gì đó, từ bên tai đến gương mặt chậm rãi lan tràn một tầng hồng nhạt.