*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Vân Biên mang theo quần áo tắm rửa, rửa mặt xong nằm trên giường nghịch điện thoại, lúc này mới thấy mọi người trong lớp thế mà lại đang bỏ phiếu.
Tiết mục trong tiệc tối mừng năm mới cuối cùng là đọc diễn cảm thơ, kịch sân khấu hay là đơn ca, bọn họ khí thế ngất trời sôi nổi thảo luận.
[Hứa Trạm: Tôi cảm thấy kịch sân khấu nên chuẩn bị rất nhiều thứ, bây giờ hình như không kịp chọn kịch bản nữa rồi.]
[Lớp trưởng Liên Mộc Vũ: Đúng vậy, sau đó còn phải đưa đi duyệt một lần nữa, pass đi, xem đọc diễn cảm thơ và đơn ca đi ha?]
[Cao Tử Ninh: Đơn ca đi! Năm trước vốn là Giang ca muốn hát, kết quả cuối cùng lại đổi thành cả lớp hợp ca, tôi buồn ghê luôn á!]
[Lớp phó Hàn Tĩnh Kiều: Thật vậy chăng? Thật sự có thể chứ? Tôi có thể biến giấc mơ xem sân khấu solo của Giang ca thành sự thật sao?]
[Hà Như: @Vân]
Hà Như mở đầu, sau đó hơn bốn mươi người trong lớp đều @ tên Giang Vân Biên.
Cậu nhìn thông báo tin nhắn vẫn luôn hiện trên điện thoại, muốn gửi cái sticker có lệ một chút, kết quả mở ra lại là [mèo nhỏ cào người.jpg] lúc trước Chu Điệt gửi cho cậu.
Đầu ngón tay vừa nhấc, thì đã gửi qua rồi.
[Hứa Trạm: Ôi, sao cậu đột nhiên lại trở nên dịu dàng như vậy.]
[Lớp trưởng Liên Mộc Vũ: Mèo nhỏ không thích hợp với cậu đâu, giáo bá, dùng cái này nè.]
[Lớp trưởng Liên Mộc Vũ: Chó Bully cơ bắp.jpg]
[Vân:?]
Hứa Trạm gửi tin nhắn trò chuyện riêng cho cậu, thuật lại những gì lớp phó khóc lóc cầu xin với cậu ta cho Giang Vân Biên nghe.
[Hứa Trạm: Cô ấy mong chờ cậu lên sân khấu lâu lắm rồi đấy, có muốn show giọng cậu ra luôn không?]
Giang Vân Biên trả lời không muốn.
[Hứa Trạm: Đờ mờ, cậu hát hay như vậy mà còn giấu, nếu tôi là cậu thì mỗi ngày tôi đều đến đài phát thanh trường làm khách quý rồi.]
[Hứa Trạm: Cao Tử Ninh nói Chu Điệt sẽ đàn dương cầm, chuẩn bị hỗ trợ đệm nhạc, cậu thật sự không hát hả?]
Nhóm người không biết xấu hổ này lại làm phiền người ta nữa rồi.
Giang Vân Biên suy nghĩ rồi trả lời hai chữ: [Mệt lắm.]
Hứa Trạm không có trả lời, an tĩnh vài phút sau, Giang Vân Biên nghe được tiếng gõ cửa.
Cửa nhà họ Chu nhìn là biết quý, âm thanh khi gõ lên cũng rất dễ nghe, Giang Vân Biên ngồi thẳng dậy, nhìn Chu Điệt sau khi được phép thì đi vào.
"Chuyện tiệc tối Nguyên Đán, bọn họ nói cậu muốn lên sân khấu, hỏi tôi có thể chơi nhạc hay không."
Giang Vân Biên lười biếng mở miệng: "Cậu bị hố rồi."
Nếu không phải trùng hợp hôm nay cậu và Chu Điệt đều ở một chỗ, có lẽ đã thật sự bị bọn họ lừa lên sân khấu rồi.
Chu Điệt đứng ở cửa, nhìn đôi tay Giang Vân Biên chống trên giường, hơi hơi ngẩng đầu, sợi tóc hơi dài bồng bềnh khẽ đung đưa, khiến người khác nhìn mà muốn xoa một chút.
"Tôi sẽ đàn dương cầm."
"Ồ, vậy cậu đúng là giáo thảo tiêu chuẩn nha." Giang Vân Biên cười nói, "Thành tích tốt, vẻ ngoài đẹp trai, trong nhà có tiền, lại nhiều tài nghệ."
Từ Chiêu Nhược cầm bàn cờ đi vào, ở cửa nghe được nội dung cuộc trò chuyện của hai người, nói thêm câu: "Sao tôi nghe ông nói, cậu học guitar với piano là bị bắt buộc mà?"
Chu Điệt phát hiện Giang Vân Biên nhướng mày, vẻ mặt xem kịch vui.
Hắn hạ mắt xuống: "Trước kia thời gian tương đối nhiều."
Không có bạn bè gì, thời gian dành cho việc học cũng không nhiều, dư lại bèn đi "phát triển sở thích".
Giang Vân Biên cảm thấy mình giống như nhắc đến chuyện gì không nên nhắc, chuyển hướng sang Từ Chiêu Nhược hỏi: "Năm nay lớp 12 báo danh hát rất nhiều à?"
"Hai mươi lớp, hình như có hai lớp một lớp là hợp ca, còn một lớp là đơn ca á?" Từ Chiêu Nhược là hội trưởng hội học sinh, tự nhiên tương đối rõ ràng sắp xếp của trường học, "Giang ca, tôi nghe nói năm ngoái cậu đăng ký hát, năm nay có định hoàn thành tiếc nuối của năm trước không vậy?"
Giang Vân Biên có chút buồn cười: "Cũng chỉ là không hát thôi, mà xem như tiếc nuối rồi sao?"
Từ Chiêu Nhược dùng ánh mắt nói cho cậu biết, vô cùng tiếc đó.
"Nếu không thì cậu hoàn thành tiếc nuối của tôi nha? Tôi thật sự rất muốn nghe cậu hát." Từ Chiêu Nhược nhớ đến lúc vừa quen biết Giang Vân Biên, khi đó cô đã bỏ lỡ một lần, "Đặc biệt là lúc biết cậu là hát chính của dàn nhạc cậu làm thêm, tôi càng muốn nghe."
Biết hát cũng không phải chuyện gì đáng giấu, Giang Vân Biên lười biếng nói: "Được, vậy cậu chọn một bài đi."
Từ Chiêu Nhược chọn bài hát, Chu Điệt nhìn thấy Giang Vân Biên nghiêng người xem tên bài hát, sau đó hơi xấu hổ: "Bài này tôi không quen lắm, có lời bài hát không?"
Từ Chiêu Nhược mở ra cho cậu, nhạc đệm rất nhẹ, có lẽ là Giang Vân Biên thật sự ít nghe, ngay từ đầu đã lệch nhịp một chút.
Nhưng sau khi đuổi kịp tiết tấu, ưu thế giọng hát của Giang Vân Biên hoàn toàn lộ ra.
Bài hát được chọn là tình ca, có một chút làn điệu ai oán của đôi tình nhân vừa mới chia tay, Giang Vân Biên hát từng chữ rõ ràng, âm sắc ở cuối mỗi âm tiết dường như được vẽ nên hình dạng của một nốt nhạc, ngọt ngào tươi mát giống như pheromone của cậu vậy.
Như thể người yêu thì thầm ở bên tai, mang tất cả những quyến luyến không muốn rời xa ngưng tụ thành hình dạng một nụ hôn rơi xuống vành tai hắn.
Giống như trước kia, nhưng cũng không giống hoàn toàn.
Trước kia là không thể chạm tới, chỉ có thể phân tích cảm xúc cậu gói trong một đoạn âm thanh ngắn ngủi, sau đó dùng trí tưởng tượng để bổ sung cho khoảng cách.
Mà bây giờ ở vị trí giơ tay là có thể chạm vào, tất cả những điều thần bí như một miếng vải mỏng bị sương mù làm ướt, dán sát vào hình dáng ban đầu của cậu, lộ ra gương mặt mà Chu Điệt theo đuổi bấy lâu nay.
Giang Vân Biên của hiện tại giống như một bất ngờ ngọt ngào ẩn dưới từng lớp giấy gói kẹo đầy màu sắc.
Từ năm mười lăm đến mười bảy tuổi, cậu vẫn luôn là Thập Tự Tinh đặc biệt nhất ở bên cạnh Chu Điệt trong những đêm tối yên tĩnh.
"Hay quá đi!" Từ Chiêu Nhược sợ ngây người, cô vẫn luôn biết giọng nói của Giang Vân Biên không tồi, hát dễ nghe, nhưng lúc tự mình nghe được thì vẫn rất chấn động: "Giọng hát này của cậu... Tín nữ nguyện ý không ăn đồ ngọt một năm để đổi."
Giang Vân Biên: "Có thể còn phải thêm một năm không ăn cay, không ăn đồ chiên nữa."
Từ Chiêu Nhược: "Vậy thì không được đâu."
"Cậu giống y như em gái tôi luôn." Giang Vân Biên bị cô chọc cười.
"Em gái cậu cũng có giọng hát thiên sứ hả?"
"Nó là giọng hát kinh dị."
Từ Chiêu Nhược chậc một tiếng: "Đồ anh trai thiếu đạo đức."
Hai người trải cờ bay trên mặt đất, Giang Vân Biên vừa mới chọn màu xong thì thấy Chu Điệt từ trên ghế đứng dậy: "Tôi đi ra ngoài một chút, các cậu chơi trước đi."
• Cờ bay:Từ Chiêu Nhược nhìn Chu Điệt đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng kéo Giang Vân Biên đến gần, giống như đang nói chuyện bí mật gì đó: "Giang ca, nếu sau này cậu chịu thiệt thòi, thì không được chịu đựng đâu đấy."
Giang Vân Biên: "?"
Từ Chiêu Nhược siết tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Từ chối tình yêu cưỡng ép, bắt đầu từ tôi và cậu."
"...?" Giang Vân Biên cảm thấy mạch não nào đó của Từ Chiêu Nhược, có thể cùng đáp xuống bên ngoài vũ trụ với em gái mình được rồi.
"Về sau cậu sẽ hiểu được đây là những lời từ đáy lòng của tôi." Từ Chiêu Nhược cầm xúc xắc trong lòng bàn tay lắc hai cái, "Bây giờ battle với tôi đi nè."
Giang Vân Biên hứng thú, rõ ràng là nhắc nhở thiện ý nhưng từ miệng cậu nói ra lại vô cùng kiêu ngạo: "Tôi chơi loại trò chơi nhỏ này, vận may thật sự rất khá đấy."
Mình còn chưa lăn ra được số 6, Giang Vân Biên đã ra ba chiếc máy bay về nhà.
"Không phải chứ, cậu, con mẹ..." Từ Chiêu Nhược ngưng lại câu chửi thề, sờ sờ mũi, "Cậu trâu vậy, thành công chơi tôi tức đến hộc máu luôn rồi đây này."
Giang Vân Biên đặt xúc xắc đến trước mặt cô: "Ném đi, đến khi tôi quay lại thì ném ra cái gì cũng tính cho cậu hết."
Nói xong thì tiêu sái đi ra ngoài, bỏ lại một mình Từ Chiêu Nhược ngồi đấu tranh với xúc xắc.
Giang Vân Biên ra khỏi cửa mới nhận ra nhà họ Chu thật sự quá lớn, ánh mắt nhìn một vòng mới thấy Chu Điệt đứng ở cửa sổ hành lang lầu hai.
Ánh trăng màu bạc chảy trên sợi tóc hắn, như là một muỗng nước đường từ chân trời rơi xuống, tạo nên tầng ánh sáng nhạt màu quấn lấy hắn, khói thuốc ở đầu ngón tay làm hình dáng hắn trở nên mờ mịt, còn có loại cảm giác hư ảo.
Khói thuốc vị bạc hà, Giang Vân Biên cảm thấy sau cổ hơi ngứa.
"Cậu hút thuốc à?" Cậu có hơi kinh ngạc.
Chu Điệt quay đầu lại, nhẹ nhàng gảy đầu thuốc vào gạt tàn: "Hút không?"
Giang Vân Biên giơ tay thành tư thế chữ X: "Cai rồi."
Không phải không hút, mà là bỏ rồi.
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của hắn, Giang Vân Biên hơi xấu hổ liếʍ môi: "Lúc trước ở trong dàn nhạc đã từng hút qua, em gái tôi không thích, tôi liền không hút nữa. Cũng không quá nghiện."
Nhưng mà Chu Điệt cũng ít khi hút thuốc trước mặt cậu, chắc là cũng không phải phụ thuộc vào nó quá đâu nhỉ?
Chu Điệt hơi hơi híp mắt, không để ý hỏi: "Cậu không tiếp tục chơi trò chơi à?"
"Ngại ngược "gà"." Giang Vân Biên nhìn ánh trăng bên ngoài, trêu chọc: "Ngắm trăng hả?"
Chu Điệt hơi hạ mi xuống dập tắt lửa, ngọn gió ngoài cửa sổ thổi tan làn khói cuối cùng.
Hắn đưa điện thoại cho Giang Vân Biên, trên màn hình vẫn là bảng điểm.
Là lớp trưởng lấy được bảng điểm, tuy rằng chưa thống kê thành tích xếp hạng, nhưng điểm đều đã có.
"Shh, tốc độ sửa bài kiểm tra của giáo viên nhanh thật." Giang Vân Biên nhìn lần lượt từng mục, cuối cùng tổng điểm cộng lại vẫn ít hơn Chu Điệt ba điểm.
Chỉ ba điểm.
Hắn vẫn là hạng nhất khối, mình thì vẫn là hạng nhì khối.
Lại thua rồi, cậu trả điện thoại, vẻ mặt không có cảm xúc gì quay đầu lại.
Dáng vẻ giống như là muốn cáu kỉnh.
Chu Điệt nhẹ nhàng giơ tay cầm tay phải của Giang Vân Biên lại, đầu ngón tay đặt ở xương cổ tay cậu, trong lúc vô tình phát hiện cổ tay Alpha còn nhỏ hơn hắn một chút.
Giang Vân Biên không quay đầu lại: "Bây giờ tôi xấu hổ và tức giận muốn chết, nếu cậu tiếp tục nói chuyện với tôi chính là đang nhục nhã tôi đấy."
Chu Điệt liếʍ môi, mùi thuốc lá bạc hà rất nhạt rơi xuống chóp mũi Giang Vân Biên, hương vị giống như pheromone mang đến cho cậu ảo giác.
Phảng phất như Chu Điệt cắn cậu một cái vậy.
"Trao đổi chút, tôi làm đàn em cho cậu sai vặt một tuần, còn cậu cho tôi chocolate được không?"
Người này sao mà thích chocolate quá vậy?
Giang Vân Biên vẫy vẫy tay, bộ dáng vô lại tuyệt tình: "Không, tôi phải quỵt nợ luôn, không có là không có."
Chu Điệt cũng không nhắc lại chuyện này, lúc về phòng thì thấy Từ Chiêu Nhược khó khăn lắm mới khởi động được phi cơ, sau đó vẫn điên cuồng lắc xúc xắc.
Giang Vân Biên nhìn cô thực hiện một loạt các động tác lễ nghi hiến tế, sau đó chắp tay trước ngực, thành kính thổi một hơi tiên khí vào tay, xúc xắc lăn trên thảm một vòng, ra số 1.
Ngay sau đó hoa khôi Omega ngày thường nhu mì, dịu dàng, xinh đẹp hét lên: "Aaaaa đậu máaa!"
...
Ngày hôm sau trước khi kiểm tra, Chu lão tiên sinh dặn dò bác sĩ chiếu cố hai đứa nhỏ. Quá trình kiểm tra sức khỏe kế tiếp rất thuận lợi, sau khi rút máu, làm mấy hạng mục kiểm tra tâm lý, hai người về trường học.
Hai ngày sau có báo cáo kết quả kiểm tra, tỉ lệ phần trăm pheromone trong máu của Giang Vân Biên thấp hơn phạm vi tham khảo, kế tiếp còn phải tiếp tục quan sát mới có thể tiến hành bước tiếp theo trong quá trình giới đoạn.
Số liệu này đối với người bình thường mà nói thì ngẫu nhiên cao hay thấp hơn không có ảnh hưởng, nhưng muốn giới đoạn thì tương đối quan trọng.
Giang Vân Biên định sau nghỉ đông sẽ điều trị thật tốt, sau lại biết được thật ra Chu Điệt đã bắt đầu theo dõi chế độ ăn uống của cậu rồi.
Kiêng dầu mỡ, cử đồ cay, không cho thức khuya, tập thể dục nhiều, ngay cả những bài tập chạy cậu chưa đi bao giờ cũng bị bàn sau xách đi chạy.
"Cậu cũng quá tận chức trách rồi." Trên sân thể dục, Giang Vân Biên đang tránh nắng có chút ghét bỏ nói: "Cũng không có thấp hơn quá nhiều, không đến mức khẩn trương như vậy."
"Phơi nắng nhiều, bổ sung Canxi."
Hứa Trạm và Cao Tử Ninh đứng bên cạnh nghe muốn choáng váng.
Chu Điệt là người duy nhất dám lấy lý do này gọi Giang Vân Biên ra chạy đấy.
"Tôi một mét tám mốt, không phải chú lùn." Giang Vân Biên tức giận quay lưng lại, vì không muốn phơi nắng.
Chu Điệt hơi cong khóe môi, bước một bước rất nhỏ về phía trước, chặn lại ánh mặt trời chiếu vào Giang Vân Biên.
Khi bảng thành tích được công bố, cuộc họp cấp cũng sẽ được tổ chức, Chu Điệt và Giang Vân Biên với tư cách những người đứng đầu kỳ kiểm tra phải lên sân khấu phát biểu.
Khi đang chờ đến lượt phát biểu dưới sân khấu, chủ nhiệm khối cười tủm tỉm đến trước mặt Giang Vân Biên: "Giang Vân Biên, lần này phát biểu ít nhất cũng không được dưới một trăm chữ, thầy đã nói với em rồi đúng không?"
Giang Vân Biên sửng sốt, lúc này mới nhớ đến khi nộp bài tập bổ sung lần trước bị chủ nhiệm nhắc nhở.
Cậu đã quên không còn một mảnh.
"Viết xong rồi chứ? Không tệ, đáng được khen." Chủ nhiệm khối vỗ vai cậu, "Đừng làm thầy thất vọng đó nha."
Sau khi người đi rồi, Chu Điệt nhìn Giang Vân Biên bày ra vẻ mặt mọi chuyện không ổn, cười nhẹ lấy ra tờ giấy nhỏ từ trong túi: "Tiện tay viết, cậu dùng đi."
Giang Vân Biên mở ra xem, là bản thảo phát biểu, không nhiều chữ lắm, khoảng năm, sáu hàng.
Chữ viết phóng khoáng xinh đẹp, giống như Chu Điệt.
"Đúng một trăm chữ, vừa đếm vừa viết đấy." Hắn lại bổ sung một câu.
Giang Vân Biên mới hoàn hồn: "Cậu thì sao?"
"Tôi có bản thảo rồi."
Giang Vân Biên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nghe được trên sân khấu gọi tên mình, trước khi đi nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Cậu đứng trên sân khấu mở giấy ra, nhìn thoáng qua bạn học bên dưới, đọc nguyên văn bản thảo của Chu Điệt: "Giống như mơ hồ, ngọn lửa tạo thành ánh mặt trời*. Năm mười hai tập trung học..."
*nguyên văn 不啻微茫,造炬成阳: có nghĩa tương tự như "không tích lũy bước nhỏ thì không đi được vạn dặm" hoặc là "không tích suối nhỏ thì không thể thành sông, biển."Hứa Trạm ở dưới nghe được hai câu, nhíu mi lại: "Từ khi nào mà cậu ấy viết bản thảo vậy, sao tôi lại không biết?"
Cao Tử Ninh: "Không dối gạt cậu, tôi vừa mới nhìn thấy được. Tờ giấy này là Chu Điệt đưa đấy."
"Wtf? Hạng nhất khối còn cung cấp dịch vụ viết bản thảo giùm hạng nhì khối nữa á? Đây đến tột cùng là do giáo bá vừa đe dọa vừa dụ dỗ, hay là do giáo thảo..."
Dương Hữu bổ thêm bốn chữ: "Tình yêu sâu đậm."
Người nói vô tâm, nhưng Hứa Trạm nghe xong thì rùng mình một cái, sau lại suy tư gì đó liếc nhìn hai người kia.
Giang Vân Biên xuống sân khấu cảm thấy khô cả miệng, rõ ràng chỉ đọc có một trăm chữ mà còn phí sức hơn so với hát cả đêm.
Phát biểu một cách nghiêm túc quả nhiên không phù hợp với cậu.
Cậu và Chu Điệt đi ngang qua nhau, khi cậu về đến hàng ngũ mới nghe được giọng nói của Chu Điệt.
"Học tập tất nhiên là quan trọng, nhưng học sinh cần nhất là phải cân bằng thời gian..." Không giống với bản thảo bài phát biểu tỉ mỉ với đủ số lượng từ của cậu, hắn phát biểu càng giống như nghĩ gì nói nấy hơn.
Như thể thấy núi nói núi, thấy nước nói nước, còn đề cập đến cả chuyện tiệc tối Nguyên Đán nữa.
Nếu đây là thi đấu diễn thuyết thì chắc chắn Chu Điệt đã lạc đề luôn rồi.
Giang Vân Biên vừa đứng ngay ngắn, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu thì phát hiện ánh mắt Chu Điệt trùng hợp dừng trên người cậu.
Sau đó, hạng nhất khối đứng dưới ánh nắng hoàng hôn, nhẹ giọng bổ sung: "Lễ Giáng sinh sắp đến rồi, hy vọng mỗi bạn học đều có thể nhận được chocolate."
Dưới sân khấu yên tĩnh vài giây, sau đó đột nhiên sôi trào.
"Chu Điệt vừa mới nói cái gì đó?"
"Không phải chứ, đậu má, đây là ám chỉ sao? Đậu má, cậu ấy nói năng còn tùy tiện hơn trong tưởng tượng của tôi nữa?"
"Tuy rằng cậu nói đúng, nhưng mà sao tôi còn cảm thấy cậu ấy đẹp trai quá trời..."
"Chocolate, chocolate nhãn hiệu gì vậy! Nói rõ ràng đi rồi tôi mua cho cậu mà!"
Ban đầu Giang Vân Biên cho rằng hắn nói không đúng tiêu chuẩn, sau lại mới phát hiện hắn là đang muốn khıêυ khí©h mình.
Bên ngoài giả vờ không thèm để ý, cứ tưởng là quên rồi, ai mà ngờ còn so đo hơn người khác nữa chứ.
Fuck, cậu chỉ nói là không cho thôi mà.
Khi tan họp về phòng học, có không ít người vây quanh Chu Điệt, hỏi hắn nói chocolate trên sân khấu là có ý gì.
Chu Điệt đều trả lời thống nhất một câu, nói là ý trên mặt chữ.
"Nào có ai Lễ Giáng sinh mà thu chocolate chứ, đó không phải là Lễ tình nhân mới thu sao! Cậu nói vậy cũng có tính là chúc phúc đâu!" Cao Tử Ninh lải nhải.
Chu Điệt liếc mắt nhìn thoáng qua Giang Vân Biên đang ngồi trong bàn học nhìn mình chằm chằm, phỏng chừng giáo bá đang chuẩn bị tính sổ rồi đây.
Hắn không có cảm xúc gì trả lại Cao Tử Ninh một câu: "Có thể là Lễ tình nhân tôi sẽ không nhận đâu."
Cao Tử Ninh trầm mặc.
Cao Tử Ninh cảm thấy mình bị nhục mặt.
Chu Điệt ngồi xuống dưới ánh mắt có ý kiến của bàn trước, dáng vẻ bé tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ít diễn thôi." Đôi tay Giang Vân Biên đặt lên bàn hắn, không có chút ý tứ khách khí: "Nhất định phải là chocolate à?"
"Nhất định phải là chocolate."
Giang Vân Biên nhỏ giọng mắng một tiếng, quay đầu lại chuẩn bị học.
Người trong giang hồ chú ý đã đánh cược thua thì phải chịu, cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho em gái, hỏi cô có biết làm chocolate không.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Giang Vân Biên đồng ý cuối tuần này về nhà, bảo em gái chuẩn bị sẵn nguyên liệu làm chocolate.
Giang Vân Dĩ vô cùng hưng phấn, gửi liền một lúc mười mấy cái sticker.
Tháng mười hai gió thổi rất lạnh, Giang Vân Biên lại không có nhiều áo khoác, buổi tối rửa mặt xong thì leo lên giường đi ngủ, Hứa Trạm đã nhiều lần trêu chọc cậu có phải muốn ngủ đông luôn rồi không.
Khi cậu đang trò chuyện với em gái ở trong chăn thì nghe Chu Điệt gọi tên cậu.
Giang Vân Biên xốc chăn lên, lộ ra đầu tóc hơi rối: "Sao vậy?"
Cậu chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay, lúc nằm sấp cổ áo hơi trễ xuống, Chu Điệt liếc nhìn một cái thì thấy xương quai xanh lọt vào mắt hắn.
Lơ đãng dời tầm mắt đi, Chu Điệt hỏi cậu: "Cuối tuần này cậu có rảnh không?"
"Phải về nhà." Điện thoại Giang Vân Biên lại rung hai cái, Giang Vân Dĩ đã gửi cho cậu hình ảnh mấy khuôn đúc.
"Về nhà làm chocolate hả?"
Giang Vân Biên không có ngẩng đầu, nhưng cậu nghe được giọng cười rất thấp, cực trầm, không hiểu sao làm lỗ tai cậu hơi ngứa.
Cậu hàm hồ đáp lại, trả lời tin nhắn của Giang Vân Dĩ xong mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Chu Điệt đi ra ngoài.
[Giang Vân Dĩ: Có bảo anh chọn đâu? Em đều mua hết rồi.]
[Giang Vân Biên:...]
Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Giang Vân Biên còn đang hỏi em gái mua khuôn đúc kiểu gì, [Chu meo meo] đã gửi cho cậu một tin nhắn.
[Chu meo meo: Ký túc xá bây giờ có tiện không?]
Giang Vân Biên hỏi hắn: [Sao á?]
[Chu meo meo: Hôm nay là Đông chí.]
[Chu meo meo: Bọn họ nói muốn ăn bánh trôi, đến ký túc xá của chúng ta mượn nồi.]
[Vân: Tôi mang nồi đến 705, không cho đến ký túc xá của chúng ta.]
Đám Alpha kia mà nháo lên thì pheromone sẽ bay loạn xạ.
Giang Vân Biên xuống giường mặc quần áo thêm, rửa sạch nồi đi đến 705, Chu Điệt đã đứng ở hành lang chờ cậu.
Hứa Trạm vô cùng biết ơn, sau đó bắt đầu ra tay nấu bánh trôi.
Cao Tử Ninh vẻ mặt bất mãn theo phía sau: "Đông chí chúng tôi đều ăn sủi cảo."
"Ăn sủi cảo thì ra cửa quẹo phải, ăn bánh trôi ở lại." Giang Vân Biên có hơi cà lơ phất phơ nhìn về phía cửa, sau khi đối diện với ánh mắt Chu Điệt lại chậm rì bổ sung: "Ăn chocolate thì lên trời."
Hứa Trạm và Cao Tử Ninh cùng cười ha ha.
Lúc Trịnh Tinh Lẫm từ phòng tắm đi ra, bánh trôi đã sôi, cậu ta nhìn nồi, đi đến cạnh Giang Vân Biên: "Bọn họ lại làm phiền cậu à?"
Loại việc nhỏ này sao có thể gọi là làm phiền, Giang Vân Biên lắc đầu: "Không, cậu cũng ăn chút đi."
Trịnh Tinh Lẫm còn muốn nói chuyện, ánh mắt lại theo sợi tóc Giang Vân Biên nhìn đến Chu Điệt.
Sau khi đối diện ánh mắt nhau, Trịnh Tinh Lẫm đột nhiên sợ hãi theo bản năng, vẻ mặt Alpha rất lạnh nhạt, không có cảm xúc gì, dường như chỉ là vô tình nhìn thoáng qua, nhưng lại làm hắn sợ.
Trịnh Tinh Lẫm dời ánh mắt đi.
Thật ra Giang Vân Biên không quá thích ăn bánh trôi, đến đây cũng chỉ là muốn thêm náo nhiệt, ăn hai viên bánh trôi đã thấy ngọt đến khô miệng, mới vừa định tìm chỗ đặt chén giấy bọn họ mua bên ngoài xuống.
Chu Điệt đã lại đây, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đế chén giấy, từ trong tay cậu lấy đi.
Giang Vân Biên sửng sốt, mới thấy hắn đặt chén lên góc bàn: "Chúng tôi ăn xong rồi, về trước đây."
Hứa Trạm còn đang đoạt cái bánh trôi cuối cùng với Dương Hữu, nghe vậy thì chào hỏi: "Ồ, vậy về trước đi, đợi lát nữa tôi rửa sạch nồi rồi mang đến trả cho cậu."
Chu Điệt và Giang Vân Biên đi ra cửa, Trịnh Tinh Lẫm cũng theo ra tới.
Thấy cậu ta, Giang Vân Biên quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tay Trịnh Tinh Lẫm còn cầm chén, sửng sốt, cười nói: "Tôi đi ra hóng gió xíu, thuận tiện xem xem dì quản lý có lên hay không."
Giang Vân Biên đáp lời, cùng Chu Điệt về ký túc xá.
Vẻ mặt kia của Trịnh Tinh Lẫm rõ ràng là có chuyện muốn nói, Giang Vân Biên có hơi bối rối, ánh mắt hoang mang không có mục tiêu đảo qua lầu bảy.
"Cậu có cảm thấy," Giọng nói của Chu Điệt nhẹ nhàng rơi xuống bên tai, "Trịnh Tinh Lẫm có chút kỳ quái không?"
Trong lòng suy nghĩ giống như hắn nói, Giang Vân Biên quay sang, nhỏ giọng: "Cậu cũng cảm thấy vậy sao?"
Chu Điệt nhướng mày, ánh mắt hơi sâu: "Cậu phát hiện à?"
"Chỉ vừa mới phát hiện." Tay Giang Vân Biên đặt lên cằm, nhẹ nhàng sờ soạng, tự hỏi: "Cảm giác cậu ta giống như là đang, đi theo... chúng ta?"
Nhưng Giang Vân Biên không tìm được lý do, mình và Trịnh Tinh Lẫm cũng chưa từng học chung tiết.
"Chẳng lẽ là vì lúc trước cậu ta mang bửa sáng cho tôi..."
Chu Điệt nghe cậu phân tích không đâu vào đâu, ánh mắt dần dần tối xuống mang theo chút lạnh lẽo.
Hắn không có cảm xúc gì, nói: "Có lẽ, là vấn đề của tôi."
Giang Vân Biên nói tại sao cái gì cậu cũng luôn ôm vào người vậy.
"Không có." Chu Điệt mở cửa ký túc xá ra, đi vào trước Giang Vân Biên, "Nếu tôi đoán không sai, thì có thể là do tôi và cậu ta đều cùng thích một người."
...
Chu Điệt đột nhiên ngay lúc mình không kịp phòng ngừa mà thẳng thắn chuyện của hắn, làm Giang Vân Biên chấn động cả một đêm.
Thẳng đến sáng sớm hôm sau, lý trí của Giang Vân Biên mới quay về, vô cùng thần bí quay đầu: "Đêm qua tôi cẩn thận suy nghĩ, Omega hoặc là nữ sinh mà cậu thường xuyên tiếp xúc, hình như chỉ có mình Từ Chiêu Nhược thôi?"
Từ Chiêu Nhược là hoa khôi trường, Trịnh Tinh Lẫm thích cô thì cũng bình thường, nhưng trùng hợp là, cô và Chu Điệt đã từng có tin đồn.
Đây là đáp án hợp lý nhất rồi.
Chu Điệt chuyên tâm viết bài tập hóa, so sánh với bé tò mò Giang Vân Biên thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, "Không phải."
"Sao lại không phải được chứ." Giang Vân Biên cảm thấy Chu Điệt hình như đang trả lời qua loa lấy lệ với mình, "Hay là cậu thẹn thùng, không muốn thừa nhận?"
Chu Điệt tính ra đáp án, thay đổi đề khác: "Ừm, thật sự thẹn thùng đây."
Đánh rắm.
Giang Vân Biên muốn xé luôn bài kiểm tra của hắn, để người này tập trung nói chuyện với cậu: "Không phải chứ, tôi đây còn không phải là đang vội giúp cậu sao? Cậu còn chưa rõ ràng nữa à? Cậu có đối thủ cạnh tranh đấy."
Chu Điệt không chút để ý: "Ai vậy?"
"Trịnh Tinh Lẫm đó, chẳng phải đêm qua cậu nói cậu và cậu ta cùng thích một người à?"
Ngòi bút Chu Điệt hơi dừng lại, ngón trỏ đặt trên cán bút, các đốt ngón tay dạo một vòng quanh thân bút rồi buông xuống, lười biếng nhìn cậu: "Vậy cậu giúp tôi phân tích một chút, xem xác suất thắng của tôi là bao nhiêu?"
Giang Vân Biên thấy hắn cuối cùng cũng để trong lòng rồi: "Được, trước nói cho tôi biết một chút xíu về đối tượng của hai người các cậu đại khái là dạng người gì, rồi tôi phân tích giúp cậu?"
"Cậu ấy," Ánh mắt Chu Điệt theo thân thể Giang Vân Biên lướt qua, nhìn ngoài cửa sổ, "Là một tên ngốc."
Giang Vân Biên: "...?"
Chỗ Chu Điệt là không hỏi thăm được gì rồi, Giang Vân Biên lại hỏi Hứa Trạm, gần đây Trịnh Tinh Lẫm có đi chung với Omega hay nữ sinh nào không.
Vẻ mặt Hứa trạm nghi hoặc: "Không có, thời gian rảnh rỗi của thằng nhóc kia đều cho tôi rồi, không chơi game thì đọc sách, cả điện thoại cũng không chạm vào, chắc là không có thích người nào đâu nhỉ?"
Giang Vân Biên xác nhận lần nữa, nhận ra có thể mình bị Chu Điệt lừa rồi.
Lúc tan học, Chu Điệt hỏi cậu muốn đi ăn cơm không, Giang Vân Biên cười lạnh: "Không được đâu nha, cậu có người cậu thích rồi, tôi cũng không thể cản trở cậu theo đuổi tình yêu được."
Chu Điệt nhìn vẻ mặt cậu, có hơi buồn cười.
Giang Vân Biên xách áo khoác theo, cười: "Cố lên, chuyện thành thì nhớ mời tôi ăn kẹo đấy."
Hứa Trạm nhìn thấy toàn bộ quá trình còn định nói sao Giang Vân Biên đột nhiên giở chứng âm dương quái khí như vậy, thì nghe Chu Điệt thấp giọng cười một tiếng.
"... Không phải chứ, hai cậu sao lại thế này?" Tuy rằng Hứa Trạm không hiểu ra sao, nhưng sau khi phản ứng lại thì theo bản năng đổ thêm dầu vào lửa: "Tôi nói cậu nghe, không thể nuông chiều Giang Vân Biên được, người này cực kỳ am hiểu được một tấc lại tiến thêm một thước, đi, chúng ta không chịu đựng sự bực bội này được."
Chu Điệt chậm rãi cầm áo khoác lên, đuổi theo Giang Vân Biên.
"Chiều được," Giọng hắn lười biếng, mang theo chút sủng nịch khó phát hiện, "Chiều hư rồi, thì sẽ không chạy theo người khác."