Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Đánh Dấu, Alpha Siêu Khó Dỗ

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Điệt trong một cái chớp mắt cảm thấy, Hỗn Thế Ma Vương bàn trước trong trường học, bạn học nhỏ dịu dàng, đáng yêu trong miệng mẹ, còn có Giang Vân Biên tươi mát, ngon miệng trước mắt là ba người.

Lúc Giang Vân Biên đoạt lấy khăn lông ý đồ đem Chu Điệt bóp chết, ba bóng dáng chồng lên nhau thành một người.

Khi Ôn Nguyệt đi lên gõ của, Giang Vân Biên và Chu Điệt đã đánh tới dưới vòi hoa sen.

Nói đúng ra là Giang Vân Biên đơn phương động thủ, Chu Điệt khắp nơi tránh né, đem âm thanh hạ xuống mức thấp nhất.

"Còn chưa rửa sạch sao?"

Giang Vân Biên sắp đánh vào sườn mặt Chu Điệt, nắm tay tự dưng dừng một chút.

Chu Điệt híp mắt, bình tĩnh gần như kiêu ngạo: "Bây giờ không đánh, sau này không có cơ hội."

"Đệt." Sao có thể ở nhà Ôn Nguyệt đánh con trai của bà.

Giang Vân Biên mở chốt vòi hoa sen, đẩy cửa đi ra ngoài.

Dòng nước ấm áp dần dần đem quần áo trên người thấm ướt, Chu Điệt lau mặt, đuôi mắt bị mùi vị bạc hà nồng đậm nhiễm ra màu hồng nhạt.

Sau khi Giang Vân Biên bình tĩnh lại, cảm xúc buồn bực và xấu hổ quỷ dị không ngừng cuồn cuộn trong ngực.

Con trai Ôn Nguyệt lại là Chu Điệt! Sao có thể là Chu Điệt!

Ôn Nguyệt ở dưới lầu: "Làm sao vậy? Con cùng Tiểu Điệt cãi nhau sao?"

"Không phải." Giang Vân Biên cảm thấy lưỡi tê dại, làm sao có thể giải thích cho bà, con trai dì mạnh mẽ đánh dấu con, thiếu chút nữa làm con từ A biến thành O?

Bên ngoài mưa to tầm tã, nhất định phải đi thì có điểm không hợp lý, Giang Vân Biên chỉ có thể ngồi bên bàn ăn.

Chu Điệt đã đổi xong quần áo, lúc này đi xuống.

Ôn Nguyệt cảm thấy không khí giữa hai người có chút không đúng: "Tiểu Điệt, mẹ bảo con đi lên đưa người ta cái khăn lông, con có phải là dọa người ta rồi hay không?"

Chu Điệt không thể nào giấu diếm được Ôn Nguyệt, Giang Vân Biên lúc này không lắng nghe, trong đầu cậu toàn là suy nghĩ hiện tại số mệnh xấu xa lại phát triển theo chiều hướng kinh khủng này sao? Về sau nếu như cậu gϊếŧ chết Chu Điệt, thì làm sao ăn nói với Ôn Nguyệt?

Mười vạn loại xúc động muốn xé rách mặt quanh quẩn trong cổ họng Giang Vân Biên, nhưng Chu Điệt đã lên tiếng trước: "Bạn học, cảm ơn cậu đã đưa mẹ tôi về nhà."

"... Không có việc gì."

"Xin chào, tôi là Chu Điệt."

"... Giang Vân Biên."

Sau một lúc trầm mặc, hai người dưới ánh mắt mỉm cười của Ôn Nguyệt mà ký một phần hiệp nghị đình chiến.

Hai đứa nhỏ không nói chuyện, toàn dựa vào Ôn Nguyệt làm nóng không khí: "Hôm qua lúc mẹ đến trường học tìm Tiểu Điệt, nghe được một ít lời đồn đãi? Hình như là ký túc xá của các con có hai đứa nhỏ quan hệ đặc biệt kém, còn đánh nhau phải không?"

Làm người trong cuộc thứ nhất, Giang Vân Biên kéo kéo khóe miệng: "Có sao?"

"Ừm, nghe nói một người là hạng nhất khối mười hai." Ôn Nguyệt lo lắng nhìn hai người họ: "Mẹ cảm thấy thành tích tốt không thể đại diện cho tất cả, hai người các con nếu như là mục tiêu của vị hống hách, ngang ngược kia thì nhất định phải phản kháng, không thể để bị khi dễ."

Giang Vân Biên chết lặng mà nhai cơm, nghe được Chu Điệt ngồi bên cạnh nhẹ giọng cười một tiếng.

Cười cái rắm.

Chu Điệt: "Đệ nhất khối của chúng ta rất là kiêu ngạo, lễ khai giảng đều không chịu nói lời hay."

Giang Vân Biên quyết tâm phải dùng bao tải trùm hắn lại đánh.

Ôn Nguyệt lại lắc đầu: "Nhưng mà cũng không chỉ là hạng nhất khối, mẹ con nghe nói một đối tượng đánh nhau khác cũng không phải là người tốt, ỷ vào trong nhà có tiền liền không thích đi học, tuổi còn nhỏ mà thái độ cũng kém."

Chu Điệt: "..."

"Ha ha." Giang Vân Biên nghiêng mắt: "Chuyện này thì con không rõ lắm, bạn học Chu cậu có biết không?"

Chu Điệt nhìn vẻ mặt tươi cười có giấu dao của cậu, không cảm xúc: "Không biết, tôi chỉ biết tin đồn của đệ nhất khối."

"Ồ." Giang Vân Biên buông đũa: "Cũng đúng, dì Ôn nói cậu mỗi ngày ở trường trừ học tập thì vẫn là học tập, không biết cũng là bình thường."

Ôn Nguyệt không nhìn ra lời nói hai người chứa đao quang kiếm ảnh, chỉ cảm thấy thành tựu khi giảm bớt sự ngượng ngùng của hai đứa trẻ lần đầu gặp mặt, sau cơm chiều còn chủ động mở trò chơi trong phòng khách, làm cho hai người cải thiện mối quan hệ.

Giang Vân Biên nhìn hai nhân vật trên màn hình, tâm nói trò chơi đánh nhau cũ xưa như vậy còn dùng tới lừa gạt cậu, thật sự xem cậu là đứa nhỏ ba tuổi a?

Cậu ngạo nghễ bắt lấy tay cầm ném ra, nhìn Chu Điệt điều khiển nhân vật nhảy lên hai cái, sau đó đem nhân vật của mình điều khiển K.O.

Ấu trĩ.

Lần thứ hai K.O.

Đầu Chu Điệt ít nhiều có chút vấn đề.

Lần thứ ba K.O.

"Cậu có phải không biết xấu hổ không? Ông đây hai chiêu đánh cậu nằm bò."

Khi Ôn Nguyệt rửa chén xong đi ra tới, thấy hai người trầm mặc ngồi đánh nhau trong TV, chiến tích 15-18.

Giang Vân Biên lần thứ 16 chiến thắng Chu Điệt, quay đầu hướng hắn đắc ý hừ một tiếng, sau đó buông tay cầm: "Không chơi nữa."

Rõ ràng thắng đủ rồi liền chạy.

Chu Điệt nhàn nhạt nhìn cậu một cái, cũng buông tay cầm xuống.

Ôn Nguyệt xoa xoa đầu Giang Vân Biên: "Thật lợi hại, trước kia dì muốn thắng Tiểu Điệt đều không được."

Sau đó Chu Điệt phát hiện bàn trước vẫn luôn kiêu căng, ngạo mạn bỗng nhiên dịu ngoan xuống, còn có chút bướng bỉnh tránh tay của Ôn Nguyệt, thấp giọng lẩm bẩm: "Nam sinh đều có năng lực chơi game."

Thấy tầm mắt cậu muốn nhìn sang đây, Chu Điệt bất động thanh sắc quay đầu ghé lên sô pha: "Con chỉ thua một ván, là không lợi hại?"

Ôn Nguyệt bật cười đưa tay nhéo nhéo sườn mặt hắn: "Ừm, ừm, con cũng lợi hại."

Giang Vân Biên trợn trắng mắt, trong lòng cấp cho hắn danh hiệu ảnh đế.

Ôn Nguyệt rất kiên nhẫn mà đem hai động vật nhỏ dỗ tốt, ưu sầu nhìn mưa to ngoài cửa sổ: "Mưa này cũng quá lớn."

Giang Vân Biên cau mày, sờ di động muốn gọi xe.

"Đợi lát nữa tôi bảo tài xế đưa cậu về trường." Chu Điệt biết gần đây không có xe trống.

Ôn Nguyệt lại xuống phòng bếp chuẩn bị điểm tâm ngọt.

Giang Vân Biên nhân cơ hội châm chọc: "Chu Điệt, rất biết giả vờ a."

"Giang Vân Biên." Chu Điệt không dao động khi bị cậu khıêυ khí©h: "Thực xin lỗi."

Lời xin lỗi đột nhiên tới không kịp phòng ngừa, Giang Vân Biên ngẩn ra: "Bây giờ cậu xin lỗi làm cái rắm gì, sớm không xin lỗi..."

"Vẫn luôn muốn nói, chỉ là cậu quá đáng giận mà thôi."

"..." Bây giờ trách tôi sao?

Giang Vân Biên thay đổi thái độ khinh thường: "Nếu như cậu cảm thấy, tôi sẽ vì oán khí đối với cậu mà cùng dì Ôn..."

"Cậu sẽ không. Sự việc trước kia là tôi không xử lý tốt, thực xin lỗi."

Đệt, như thế nào lại nói một lần nữa.

Giang Vân Biên là kiểu người điển hình ăn mềm không ăn cứng, vốn dĩ cậu đã chuẩn bị tốt nhân lúc Ôn Nguyệt không ở đây đem đầu Chu Điệt tháo xuống, nhưng người này bây giờ ở trước mặt mình cúi đầu như vậy, cậu có chút không xuống tay được.

Giang Vân Biên đang phân tâm, tay Chu Điệt thả xuống lưng ghế số pha bấm bấm vào, giọng điệu hiếm khi có chút ôn hòa: "Tôi giấu mẹ một ít việc, cũng cảm ơn cậu không có vạch trần."

Việc trải qua trong bệnh viện cùng với lời đồn đãi ở trường học, Giang Vân Biên tin tưởng thân phận Chu Điệt không đơn giản, nhưng cũng bởi vì điểm này nên cậu không thể đem sinh hoạt vô cùng đơn giản của dì Ôn với hắn liên hệ với nhau được.

Cậu tò mò, nhưng không muốn nhiều chuyện.

"Ai mẹ nó quản cậu vì cái gì nói dối, nhưng cậu đừng nghĩ lấy chuyện này làm điều kiện trao đổi, khiến tôi thấy cậu đáng thương không tính sổ với cậu."

Ý tứ chính là lật bài, Chu Điệt ngửa đầu ra sau, thản nhiên nói: "Trò chơi đánh không tệ, đệ nhất khối."

Giang Vân Biên mặt vô biểu tình: "Tôi đánh người cũng rất không tồi."

Ngừng một lát, cậu thay đổi dáng ngồi: "Bây giờ đại thiếu gia gây chuyện rồi không trở về trường học sao?"

"Sau khi Enigma mới phân hóa tin tức tố không ổn định, sẽ ảnh hưởng đến các bạn học khác."

"Enigma không phải mạnh nhất sao? Còn có thể không ổn định?"

Chu Điệt cười cười, thân thể hắn là không có vấn đề gì, nhưng sau khi phân hóa Chu gia vẫn luôn nghiêm khắc theo dõi từng số liệu thân thể hắn, đảm bảo phân hóa hoàn thành mới cho hắn khôi phục tự do.

Khi mới vừa phân hóa xong, ngay cả di động hắn cũng không thấy được.

Ôn Nguyệt bưng tới hai cái bánh pudding, Giang Vân Biên ăn thử một miếng thì bất ngờ phát hiện ăn rất ngon, Ôn Nguyệt đang muốn giữ người lại, nhưng Giang Vân Biên sống chết không chịu.

Ôn Nguyệt lấy hộp y tế ra: "Nếu không thì xử lý miệng vết thương trước khi đi? Dì thấy hình như là nhiễm trùng rồi."

Hai người đều sững sốt một chút, quỷ dị mà im lặng.

Tầm mắt Chu Điệt không chịu không chế rơi lên sau cổ Giang Vân Biên.

Người nọ tựa như đề phòng mà quay đầu lại, khi thấy mình thật sự đang nhìn thì hung tợn mà trừng mắt liếc hắn một cái.

Hừ, hung phạm.

Ôn Nguyệt thử hỏi: "Dì không phải cố ý, chỉ là miệng vết thương kia để thế không tốt... Dì giúp con xử lý được không?"

Trong lòng Giang Vân Biên chỉ có thể nói—— đệt, này tính là chuyện gì đây.

"Không cần, con tự mình..."

"Miệng vết thương rất sâu, dì giúp con nhìn xem, bây giờ xử lý tốt sau này cũng không cần lo lắng đúng không?"

Chu Điệt biết cậu kiêng kị chuyện gì, lấy cớ ra ban công gọi điện thoại.

Coi như hắn biết đối nhân xử thế.

Giang Vân Biên cúi đầu, nhỏ giọng: "Làm phiền ngài."

Ôn Nguyệt cầm hòm thuốc, đi đến phía sau nhìn dấu răng trên tuyến thể Giang Vân Biên mới thấy sợ, miệng vết thương có chút sâu, là cái tên vô lại nào không biết thương hương tiếc ngọc như thế?

Nước sát trùng và thuốc mỡ lành lạnh rơi trên cổ, cảm giác đau ngứa biến mất, Giang Vân Biên thấy vai mình cũng dễ chịu hơn một chút.

"Miệng vết thương phải xử lý tốt, nếu nhiễm trùng thì không được. Chỗ dì có băng dán chuyên dụng, dán lên cho con được không?"

"Cảm ơn dì."

Ngoài cửa mưa to, Chu Điệt muốn tránh cũng không có chỗ tránh, hắn đứng dựa vào cửa không tránh khỏi nghe được vài lời.

"Lần sau đừng cho tên vô lại này đánh dấu tạm thời cho con, cắn sâu như vậy."

Rất sâu sao?

Chu Điệt liếʍ liếʍ răng nanh, mạc danh hồi tưởng lại cảm giác cắn Giang Vân Biên ngày hôm đó.

Chuyện khác không rõ, chỉ nhớ là mùi vị so với tưởng tượng còn ngọt hơn. Nếu người nọ không phản kháng kịch liệt như vậy, hắn có lẽ sẽ ôn nhu một chút.

Rốt cuộc nên trách ai? Chu Điệt nghiêng mặt nhìn vào trong.

Quả nhiên, mình không ở đó Giang Vân Biên liền đặc biệt ngoan ngoãn, mẹ xử lý cổ cho cậu thoạt nhìn giống như con chó nhỏ bị người sờ cổ vậy.

Bên ngoài mưa quá lớn, Chu Điệt tính thời gian không sai biệt lắm, đẩy cửa bước vào.

Sau khi xử lý xong, hai người đồng thời rời đi.

Chu Điệt đưa ô cho cậu: "Vết thương rất sâu?"

Giang Vân Biên nhận lấy: "Không sâu, đến lúc tôi cắn cậu so với cái này càng khó coi hơn."

Có lẽ là ý thức được hai người bọn họ sẽ không thể nói chuyện một cách bình thường, Chu Điệt gửi cho tài xế một tin nhắn, hai phút sau xe dừng trước mặt hai người.

Cửa vừa mở, chú Trần tài xế có chút thắc mắc: "Thiếu gia, không phải cậu rất vất vả mới đi gặp Ôn nữ sĩ được một lần, sao lại nhanh như vậy..."

Nói đến một nửa, mới nhìn đến Giang Vân Biên đã vào trong xe.

Này, đây không phải là tên lưu manh buổi tối ngày đó gây tai nạn xe làm cản trở thiếu gia đến chúc mừng sinh nhật Ôn nữ sĩ sao!

Sau khi Chu Điệt ngồi vào xe, đóng cửa lại: "Về trường học đi ạ."
« Chương TrướcChương Tiếp »