Chương 21

Xe chạy đến trường đại học quân sự. Sự xuất hiện của xe quân sự không gây xôn xao ở đây, dù sao nó cũng được sử dụng tương đối phổ biến trong trường.

Tuy nhiên khi Trần Hải Nhất xuống xe thì có một chút náo loạn, không phải vì mặt, mà là vì thân phận của hắn.

Sinh viên trường đại học quân sự ai mà không biết đội Săn Rồng của nước Z chứ? Ai mà không biết đội trưởng hiện tại của đội Săn Rồng có chiến công hiển hách như thế nào. Trong trường đi ra một đống người ngưỡng mộ Trần Hải Nhất.

"Vãi chưởng, là Trần Hải Nhất!"

"Sao anh ấy lại tới đây? Tìm người hả?"

"Đù! Người thật kìa!"

Nhưng sau khi Bạch Tranh xuống xe, chủ đề lại thay đổi: "Tại sao Bạch Tranh lại xuất hiện cùng với đội trưởng Săn Rồng?"

"Vl đó là ai thế? Đi chung xe với Trần Hải Nhất luôn!"

Không ai nghĩ hai người họ là người yêu, bởi Trần Hải Nhất muốn tránh hiềm nghi với Bạch Tranh nên đứng cách cậu ta một đoạn ngắn.

Bạch Tranh nhìn Trần Hải Nhất không muốn lại gần mình, cắn môi, gượng cười: "Đội trưởng Trần, anh đưa em về ký túc xá được không?"

Điều này được viết trong yêu cầu nhiệm vụ, Trần Hải Nhất gật đầu.

Giúp Bạch Tranh mang đồ về ký túc xá xong, Trần Hải Nhất đang định rời đi thì Bạch Tranh đề nghị: "Anh có nơi ở tại khu một không? Nếu không thì anh ở chung phòng ký túc xá với em đi, bạn cùng phòng của em vẫn chưa về."

Lời cậu ta nói làm Trần Hải Nhất thấy buồn cười, nói: "Cảm ơn nhưng không cần, tôi có nhà ở gần đây. Nếu có phần tử khủng bố đến ám sát cậu thì tôi sẽ chạy tới."

Trần Hải Nhất nhấn mạnh bốn chữ "phần tử khủng bố", Bạch Tranh cũng hiểu ý của hắn. Những người có thể để đội trưởng đội Săn Rồng bảo vệ đều là những người nắm giữ công nghệ cốt lõi hoặc tài liệu mật của quốc gia, nếu không phải vì áp lực của Bạch Tháp thì Trần Hải Nhất sẽ không bao giờ nhận nhiệm vụ này.

"Vậy anh đi tốt nhé..."

Trần Hải Nhất không thèm nhìn Bạch Tranh, đi ra ký túc xá.

Trần Hải Nhất đi trong khuôn viên trường, đi thẳng đến phòng học di truyền học. Hắn nhớ Lâm Thanh Dương có một tiết về gen Alpha ở đây.

Nhưng đáng tiếc, trường đại học quân sự còn chưa khai giảng, hắn bị bảo vệ chặn lại.

Trần Hải Nhất vò đầu bứt tai, lại đi tới ký túc xá của giáo viên và nhân viên trường, nhưng tiếp tục bị một bác gái ở dưới lầu ký túc xá ngăn lại. Dù hắn có xuất trình thẻ sĩ quan và nói mình là bạn đời của Lâm Thanh Dương bác gái đó cũng không cho hắn đi vào. Hắn mặt dày làm nũng một hồi bác gái đó mới chịu đồng ý cho hắn dùng điện thoại của ký túc xá gọi đến phòng của Lâm Thanh Dương, nhưng điện thoại kêu rất lâu mà chẳng có ai nhấc máy. Bác gái thấy vậy lập tức cho rằng Trần Hải Nhất nói dối, đuổi hắn ra khỏi ký túc xá.

Sao lại trùng hợp lúc vợ không ở trong phòng chứ!

Trần Hải Nhất khóc không ra nước mắt.

Điện thoại lại để trong xe, hắn quay lại xe gọi cho Lâm Thanh Dương nhưng y vẫn không trả lời, có lẽ đang trong viện nghiên cứu. Trần Hải Nhất đành phải lái xe về căn nhà gần trường đại học hắn mua lúc trước.

Căn nhà đó hắn mua hồi còn học đại học, là một căn hộ thông tầng rộng khoảng 100m². Nó được trang trí rất ấm cúng và tràn đầy không khí sinh hoạt, nhưng hiện tại không có ai trong nhà nên trông hơi quạnh quẽ.

Trần Hải Nhất cởi giày, vừa bước vào nhà đã thấy đống rác không biết chất từ bao giờ, trong phòng bếp có đồ ăn bốc mùi thối, trên bàn ăn còn có mấy món ăn nhìn không ra hình dạng ban đầu, lập tức biết đây là mấy chuyện "tốt" Lâm Thanh Dương làm.

Trần Hải Nhất thở dài một hơi, lên lầu thay bộ quần áo ở nhà rồi đi xuống dọn dẹp toàn bộ căn nhà từ trong ra ngoài.

Vừa dọn vừa không nhịn được cười, hắn nhìn cây hoa khô héo trong chậu liền biết Lâm Thanh Dương muốn chăm sóc thật tốt nhưng lại lười quan tâm nó, nhìn mớ quần áo gấp được một nửa lộn xộn kia liền biết Lâm Thanh Dương muốn cố gắng thử gấp quần áo một lần nhưng gấp một hồi loạn thành một đống nên tức giận ném quần áo ở đó không làm nữa.

Bé cưng nhà mình sao mà đáng yêu thế không biết.

Trần Hải Nhất nghĩ.