Tông Dận suy nghĩ một cách ác ý, thật ra muốn giải quyết tai họa ngầm này rất đơn giản, chỉ cần nhốt cô vĩnh viễn ở nơi này, mặc kệ cô có muốn làm gì cũng không làm được.
Ngay sau đó ——
Chỉ thấy Y Nịnh chạy đến phía dưới tàng cây, lấy nước linh tuyền rửa sạch quả lê vừa hái từ trên cây xuống, gặm một miếng kinh hỉ nói: “Ăn được! Còn ăn rất ngon nha!”
“Ơ?” Y Nịnh hứng lên nước linh tuyền uống thử một ngụm, “Ngọt thật đó!”
Cuối cùng cô cảm thán một câu như này: “Trời ơi, cái tiểu viện tử này quả thực chính là chốn đào nguyên ở mạt thế, được ở chỗ này hạnh phúc quá!”
Tông Dận: “……”
Tông Dận mặt không biểu tình nói: “Cô đợi ở chỗ này đi, tôi đi ra ngoài nhìn xem.”
Trên bãi hoang dã, doanh địa lúc trước giờ đã cơ hồ không nhìn ra dấu vết từng tồn tại, lều trại bị xé rách thành mảnh nhỏ bay phiêu theo gió thổi, nó suýt nữa quấn lấy chân anh nhưng bị Tông Dận tránh đi đầy lãnh đạm.
Trên sườn nói cách đó không xa, một con tang thi nhìn ngơ ngác về phía xa, bước chân mù quáng tiến về phía trước.
Thẳng đến lúc Tông Dận tới gần nó mới đột nhiên lấy lại tinh thần, tròng mắt toát ra ánh sáng xanh thèm nhỏ dãi, nó gầm rú vọt đến phía anh.
Tông Dận nắm chặt tay, sự yếu ớt vô lực khi còn nằm ở phòng thí nghiệm kiếp trước đã sớm được thay thế bằng cảm giác lực lượng tràn đầy, cuộc đời mới của anh, khẳng định phải dùng máu tươi để tẩy lễ.
Ánh mắt của anh đầy kiên quyết, không lùi mà tiến lên đối đầu trực tiếp với tang thi.
Mây trắng phiêu đãng, ánh nắng chiếu xuống làm bóng dáng kéo dài chậm rãi, qua một hồi lâu Tông Dận lại mở mắt một lần nữa.
Dùng biện pháp ma tu quả nhiên là nhanh thực sự!
Anh tránh đi cái đầu thủng của thi thể tang thi, tìm kiếm đồ dùng và đồ ăn còn trong túi của những người đã chạy trốn bỏ lại trên mảnh đất hoang dã, rồi trở lại không gian lần nữa.
Mới vừa đứng vững thì đột nhiên cơ thể mang theo hương ngọt ấm áp của thiếu nữ dán sát vào người.
Tông Dận nhẹ nhíu mày, “Cô làm sao vậy?”
“Choáng quá……” Y Nịnh ôm đầu, dáng vẻ thống khổ khó chịu, “Đau.”
Tông Dận khó chống đỡ được, ôm hờ hờ mà đỡ cô, mắt thoáng nhìn thấy vò rượu cao bên cạnh linh tuyền, ngạc nhiên, “Cô uống rượu?”
Y Nịnh biết anh đang nói cái gì, trả lời ủy khuất: “Vò rượu, trống rỗng.”
Tông Dận hiểu mơ hồ được điều gì, “Cô dùng nó để đựng linh tuyền uống?”
Y Nịnh nhăn mặt gật cái đầu.
“Uống được bao nhiêu rồi?”
Y Nịnh suy nghĩ, “Hơn một nửa.”
“……” Tông Dận hít sâu một hơi.
Linh tuyền này là linh khí cực dày ngưng kết thành, anh còn nhớ rõ đám người trong phòng thí nghiệm từng nói, con người muốn uống thì tốt nhất trước tiên nên đổ thêm một nửa nước bình thường vào, nếu mà uống trực tiếp thì nhiều nhất uống năm ngụm là sẽ không chịu nổi nữa, với cả căn bản cơ thể con người không thể hấp thu được chúng, cùng lắm hấp thu được một phần mười chỗ đó, còn lại thì đúng là lãng phí hết.
Vị này hiển nhiên là không biết tiết chế, rót vào miệng mình đến sắp chết.
Y Nịnh biết mình làm sai chuyện, gục xuống đầu, “Uống ngon, không nhịn được.”
Nói chuyện cũng một câu ngắt một đoạn, trông như là vừa uống say.
Tông Dận: “……”
Người này một câu lại một câu mà kêu tên của anh, kêu đau không ngừng, ồn ào mà đầu Tông Dận phát đâu, rất muốn ném cô văng trực tiếp ra ngoài.
Cuối cùng —— Tông Dận đưa người tới trên sô pha, xoa bụng cho cô, sử dụng ma đạo tà thuật vừa mới tu hành được, dùng tốc độ chậm nhất hút ra từng chút linh khí bị dư thừa trong người cô.
Y Nịnh rất nhanh sau đã cảm thấy thoải mái, vô tâm không phổi mà ngủ luôn.
Tông Dận xoa cho cô đến nửa đêm mới ngừng lại, thức đến quầng thâm mắt sắp lòi ra.
-------
Trừi ưi chưa edit xong mà lỡ ấn đăng truyện sang hôm sau mới biết :))