Trong sân cổ xưa tố nhã, hai người rơi xuống bùm một cái.
Tông Dận một tay chống đất, ngồi dậy trước tiên. Nhìn quanh bốn phía, quả nhiên là không gian đã quen thuộc ở kiếp trước của anh.
Liếc sang nhìn thiếu nữ vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất kêu đau “Ai da”, vuốt cánh tay xem vết thương.
Bên trong mắt đào hoa của Tông Dận tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu.
Vừa mới anh đúng thật là cảm giác được một lực đẩy mạnh.
Nhưng không phải đẩy về phía sau, mà là về phía trước —— người này cư nhiên định đẩy anh lên xe.
Vì sao cô lại làm như vậy?
Một người ích kỷ sao lại đổi tính một cách khó hiểu như vậy?
Chẳng lẽ cô cũng đạt được kỳ ngộ gì?
……
Sao lại đột nhiên ngã xuống?
Y Nịnh bò từ trên mặt đất dậy, cô không hiểu gì mà nhìn cái sân trước mắt.
Cô lại xuyên không?
Từ từ, vì sao lại nói lại?
Lúc này nhiệt độ phòng phát sóng trực tiếp của cô đăng đột biến, suýt nữa vượt lên cả diễn viên nam nữ chính của bộ kịch này, tất cả bình luận đều gửi dấu chấm hỏi.
Thiên ngôn vạn ngữ gộp thành một câu: 【Cái quỷ gì vậy???】
【Có đại lão nào nói một hộ chút xem đây có chuyện gì không?】
【Kết cục hẳn phải chết mà sao cô ấy lại sống sót?】
Sau đó không lâu, một ID tên là “Tây Sơn ngọc” gửi đi một đoạn lời nói dài: 【Đầu tiên, tôi sẽ phân tích chỗ khó của mở màn hẳn phải chết của nhân vật này: Nếu cô ấy đẩy nam chính, nam chính trọng sinh trở về với cõi lòng đầy thù hận nhất định sẽ gϊếŧ chết cô ngay lập tức; nếu cô ấy không đẩy nam chính, xét tâm tính lạnh nhạt của nam chính hiện tại thì anh tuyệt đối sẽ mặc kệ, một mình lên xe để cô bị tang thi nuốt sạch.】
【Cho nên mấu chốt vấn đề này là, điều gì làm cho nam chính từ bỏ việc lạnh nhạt đứng ngoài cuộc?】
Bình luận nghị luận sôi nổi: 【…… Do cô ấy bị ngã, nam chính không có biện pháp chạy được nữa? /cười khóc.】
【Là bởi vì khí chất trong thanh triệt lại mang theo ngu xuẩn của cô ấy?】
【Tôi cảm thấy cô ấy vừa ngốc vừa ngây thơ, cuối cùng còn nói xin lỗi với nam chính…… Chính là như vậy, đáng yêu quá trời, làm người ta mềm lòng.】
Trong viện, Tông Dận thẳng thắn với Y Nịnh đây hẳn là dị năng mới vừa thức tỉnh của mình.
Hai người nói tên họ cho nhau, sau đó ——
Tông Dận làm bộ làm tịch bắt đầu thăm dò mảnh đất anh vốn đã quen thuộc, Y Nịnh đi theo phía sau anh, hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của anh, cô còn trộm ngáp một cái.
Không có biện pháp.
Từ được thả lỏng sau một hồi kề bên sống chết xong, buồn ngủ đã không nhịn được bắt đầu dâng lên.
Tông Dận: “……”
Đi dạo đến lầu hai, anh giả vờ quan tâm hỏi, “Nơi này là phòng ngủ, cô rất buồn ngủ sao? Muốn ngủ một lát hay không?”
Y Nịnh cố gắng mở to mắt hạnh mơ màng buồn ngủ, nước mắt sinh lý toát ra làm lông mi dưới ướt dầm dề, dán lên làn da trắng nõn.
Nàng lắc đầu nói một câu không chút thuyết phục, “Tôi không buồn ngủ.”
Trai đơn gái chiếc, sao cô có thể đi ngủ không hề cảnh giác được?
Ý nghĩ trong lòng của Y Nịnh viết rõ ràng ở trên mặt cô, Tông Dận thấy vậy hơi cạn lời.
…… Đã chui vào không gian anh, còn phòng bị anh làm chuyện thừa gì.
Nhóc con còn rất biết suy nghĩ đấy.