“Tiểu Hàm?”
À đúng rồi, Sở Vu Hàm đã đi được hai ngày rồi.
“Tông Dận?”
…… Chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn anh ta lại ra ngoài từ sáng sớm rồi.
Y Nịnh ôm thú bông, vừa ngáp vừa đi từ lầu hai xuống.
Tay áo rộng thùng thình của áo ngủ càng làm cô trông trẻ con hơn, giống một đứa bé đáng yêu ở nhà một mình.
Bụng vang lên một hồi tiếng kêu “ục ục”.
Y Nịnh nằm ngửa ở trên sô pha, lẩm bẩm tự nói với vẻ uể oải: “Đói quá……”
Nhưng mà cô không muốn ra ngoài.
Đúng hơn là căn bản không muốn nhúc nhích.
Suy nghĩ một lát, Y Nịnh xoay người nằm sấp xuống, vẫy tay gọi Đại Hắc đến, ôm lấy đầu nó một cách thân mật, “Đại Hắc, hì hì ~ ta muốn ăn canh bánh bao ướt, mi đi mua một phần ở chợ về cho ta được không?”
Đại Hắc: ……
Đại Hắc dùng mắt chó liếc cô trong chốc lát với vẻ bất đắc dĩ, gật gật đầu.
Y Nịnh vui vẻ lấy tiền ra cất vào trong túi tiền, đeo ở trên cổ nó, còn nói cổ vũ: “Cố lên cố lên, mau đi hoàn thành nhiệm vụ để cứu vớt chủ nhân sắp bị chết đói đi!”
Đại Hắc đã đi, Y Nịnh nghịch điện thoại một hồi đầy nhàm chán. Ước chừng qua vài phút, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa.
“Về nhanh như thế?”
Y Nịnh đi được một nửa thì nhận ra tiếng gõ cửa này nghe không đúng lắm, hình như đó là tiếng người.
Cô nhìn thoáng qua từ chỗ mắt mèo, mở cửa ra, nói một cách thuần thục: “Tông Dận không ở nhà.”
Thẩm Văn Húc đè lại không để cô đóng cửa, tươi cười thân thiết: “Thế để anh đợi vậy. Em dâu, để anh vào trong ngồi đi.”
“Ai là em dâu của anh?” Y Nịnh quay đầu lại nhìn đằng sau mình, xác nhận trong biệt thự chỉ còn có một mình cô, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Thẩm Văn Húc.
“Ặc, Tiểu Nịnh.” Thẩm Văn Húc rất chắc chắc cô gái này không bình thường đối với Tông Dận, đây cũng là lí do vì sao anh ta nhất quyết muốn tới nơi này, “Để anh vào ngồi chờ một lát đi.”
Y Nịnh đánh giá anh ta vài lần, buông then cửa ra với vẻ chần chờ, “…… Được rồi.”
Trên cánh đồng bát ngát, Tông Dận đang dùng tốc độ nhanh nhất để trở về.
Lúc sáng ra cửa anh nhận được một cuộc gọi của quan quản lý, từ trong lời nói tráng nói giảm của đối phương mới nhận ra có vẻ tình huống không đúng lắm, đi ra bên ngoài mới phát hiện điều kinh ngạc là không hiểu sao tang thi triều lại bỗng nhiên tăng tốc, nhanh hơn quá nhiều so với trong dự tính của anh.
Anh dùng thuốc nên mới khiến đám tang thi đó bạo động lên, gia tốc thêm một hai tiếng, nhưng hôm nay không cần bị thuốc dẫn dụ dỗ mà bọn chúng đã chạy như điên liên tục rồi, con đằng trước chỉ cần dừng lại một chút là sẽ bị đám đằng sau dẫm đạp đến chết.
Như là có quái vật khủng bố nào đó đuổi bọn chúng đi cho nên chúng căn bản không dám ngừng lại.
Dựa theo tốc độ trước mắt, không cần đến một tiếng nữa thì tang thi triều sẽ thổi quét cả căn cứ.
Tông Dận nhìn sóng triều như nạn châu chấu kia, điều đầu tiên nghĩ đến chỉ có —— Y Nịnh vẫn còn ở trong căn cứ.
Anh ta thấy hơi hối hận.
Có lẽ mình không nên không nói lời nào, nếu không cũng sẽ không dẫn tới chuyện đến thời khắc nguy cấp như này mà Y Nịnh vẫn còn chẳng biết gì cả.
Đã tu luyện theo lối tắt của ma đạo, hiện giờ thực lực của anh cũng đã cao hơn mấy lần so với cao thủ đệ nhất trong căn cứ rồi.
Tông Dận như chim yến bay vυ"t, thỉnh thoảng sẽ cọ qua mặt đất, dùng một tốc độ cực nhanh để lướt đi.
Đột nhiên, Tông Dận ngừng bước.
Trước mặt anh có một thiếu niên mắt bạc đang đứng, không biết từ khi nào đối phương đã xuất hiện ở trên đường đi của anh, chếch vị trí sang hướng anh vừa chuyển, ngăn anh dừng tại chỗ một cách rất nhẹ nhàng.
Đây là người nào? Vì sao sẽ có thân thủ tốt như vậy? Hơn nữa, còn mang cho anh một loại cảm giác uy hϊếp cực kỳ cường liệt.
Tông Dận nhìn kỹ đánh giá anh ta, một câu “tránh ra” còn chưa kịp xuất khẩu thì bỗng dưng ngừng lại.
Đối phương căn bản không có hô hấp…… Tên này không phải là người!
---
Nam chính xuất hiện~