Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

【Xuyên Nhanh】Lão Bà Của Ngươi Tốt Quá, Cho Ta Được Không

Chương 9.2: Hàng ngày nuông chiều ở mạt thế (7.2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cô làm gì thế?” Sở Vu Hàm vuốt sợi tóc đi, nói với vẻ không vui.

“Tiểu Hàm.” Người đến là Khương Uyển Đình, bên người cô ta không mang theo Chung Phong Đình, vẻ mặt cũng không còn sự thong dong dối trá như khi trước nữa, có một cảm giác nôn nóng chật vật khó nói nên lời.

Khương Uyển Đình bắt lấy tay cô ấy rồi nói tha thiết: “Chẳng phải cậu có thể mang thêm một người đi cùng à? Mang tớ theo đi, cậu muốn tớ làm cái gì cũng được.”

Sở Vu Hàm hất tay cô ta ra không chút do dự, cười giả hỏi: “Lời này của cô là có ý gì?”

“Tớ có thể chia tay với Chung Phong Đình. Tiểu Hàm, xem ở tình nghĩa chị em nhiều năm của chúng ta, cậu mang tớ đi theo cùng đi.” Khương Uyển Đình ăn nói khép nép lại, “Cậu từng đối xử tốt với tớ như thế, chắc chắn đã từng thích tớ. Bây giờ cậu muốn tớ làm gì tớ cũng đồng ý.”

Nói xong, cô ta thậm chí còn liếc mắt đưa tình với Sở Vu Hàm.

Sở Vu Hàm: “……”

Cô ấy mắng một câu “thần kinh”, không thèm để ý tới Khương Uyển Đình nữa, lại tạm biệt với Y Nịnh và Tông Dận một lần nữa xong, ngay lập tức lên xe của đội ngũ.

“Tiểu Hàm! Tiểu Hàm!” Khương Uyển Đình mắt thấy chiêu này không hiệu quả, không còn tâm trạng để ý tới hai người đang đứng xem kịch ở một bên, xoay người đi luôn.

“Có phải anh biết chuyện gì rồi không?” Y Nịnh nhận ra có gì không thích hợp, dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay Tông Dận.

Tông Dận dịch ánh mắt đi hơi mất tự nhiên, “Không biết.”

“Phải không?” Y Nịnh nhìn chằm chằm anh ta với vẻ nghi ngờ, phồng má, “Có phải anh giấu giếm tôi chuyện gì không?”

Tông Dận nhìn cô, ánh mắt không tự giác trở nên ôn nhu hơn.

Anh xoa xoa đầu Y Nịnh, giọng bình tĩnh: “Cho dù có giấu cô thật, cũng vì tốt cho cô thôi.”

“Tốt cho tôi?” Y Nịnh không thích cách nói như vậy, bĩu môi nói: “Là tốt hay xấu đối với tôi thì chỉ có thể từ chính tôi tự phán đoán thôi. Anh vì sao lại tự tiện chủ trương cho tôi chứ?”

Tông Dận cười cười, không để bụng.

Trên đường đi tới tỉnh S, Sở Vu Hàm nhớ đến biểu hiện kỳ quái của Khương Uyển Đình, không cấm hoài nghi có phải cô ấy đã bỏ sót mất đoạn cốt truyện quan trọng nào không.

Đi được một cái ban ngày, đột nhiên cô giật mình trừng lớn đôi mắt một cái, đập đập ghế xe trước, “Dừng xe!”

Người ngồi trên chỗ điều khiển bị cô làm hoảng sợ, chân đạp lên phanh xe, không kiên nhẫn nói: “Làm sao vậy?”

Sở Vu Hàm suy nghĩ xuất thần, nhớ lại để xác nhận không ngừng, cuối cùng mới thở phào một hơi, lộ ra một nụ cười xin lỗi, “Không có việc gì không có việc gì, không có việc gì.”

Cốt truyện liên quan đến Khương Uyển Đình cô không ấn tượng lắm, nhưng mà cô nhớ tới một điều có quan hệ với căn cứ.

Trong tiểu thuyết, khi nam chính mang thế lực của mình chuyển dời đến căn cứ lớn ở tỉnh S để phát triển, có một ngày nơi xa truyền tới tin tức nói, căn cứ cũ đã gặp phải tang thi triều cực lớn, đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Một đoạn này chị được đề cập qua loa chút ít ở trong cốt truyện, nam chính nghe xong cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Cho nên bây giờ cô mới đột nhiên nhớ đến.

Tính theo cốt truyện thì thời gian đến tang thi triều bùng nổ ít nhất vẫn còn cách nửa tháng.

Cô tới căn cứ tỉnh S rồi thì có thể tìm mọi cách nhắc nhở lãnh đạo cấp cao một chút, hoặc là chuyển cáo trực tiếp cho Tông Dận để anh ta đi giải quyết.

Thời gian dài như vậy, hẳn là cũng đủ để người trong căn cứ rút lui.

Sở Vu Hàm buông tâm, vỗ vỗ ngực.

.

Căn cứ phía Đông Bắc, trên cánh đồng vô biên bát ngát.

Tông Dận đứng ở trên đỉnh phế tích, vẻ mặt nhạt nhẽo nhìn một mảnh màu đen to lớn đi từ xa mà đến.

Anh giơ cái cung gỗ nhỏ trong tay lên, lấy mùi tên trong bình to ra, nhìn mũi tên nhỏ khi bắn ra ngoài chọc thủng chúng, khiến cho đám tang thi rõ ràng xao động hơn.

Tang thi dẫn đầu không cầm lòng nổi càng nhanh bước chân hơn, nó gào rống chạy về phía bên này.

Tông Dận hơi nhếch khóe miệng gợi lên một ý cười đạm bạc.

Đời trước mấy tên nhân viên nghiên cứu đó coi anh như công cụ hoàn toàn bị khống chế, lúc nói chuyện cũng không thèm kiêng dè anh, cái này làm cho anh biết được nguyên liệu và công thức của loại thuốc dụ tang thi đến.

Đồ vật do bọn họ nghiên cứu tỉ mỉ phát minh ra quả nhiên dùng tốt.

Bây giờ anh làm thứ này được ra đời trước, mang loại thuốc dẫn này lại đây để đám tang thi sẽ dùng miệng nuốt hết bọn họ vào.

Cũng coi như là…… luật nhân quả ha?

Tông Dận cười càng đẹp hơn, mắt đào hoa nhấc lên nhìn về phía trước nhưng lại làm người khác không rét mà run.
« Chương TrướcChương Tiếp »