Tông Dận bước chân đi lên, đối mặt với con mắt sáng lấp lánh của Y Nịnh, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Tôi không thể để cô vào không gian ngủ được, chắp vá tạm một đêm ngủ trên sàn nhà đi.” Anh nói nhỏ cảnh cáo Y Nịnh.
“Tôi không có ý đo.” Y Nịnh lẩm bẩm.
Ngày hôm sau bọn họ được vào ở khu chung cư tụ tập dị năng giả, chính thức bắt đầu sinh hoạt trong căn cứ.
Dị năng cứu chữa của Sở Vu Hàm cực kì được mọi người hoan nghênh, Tông Dận đi theo bên người Sở Vu Hàm gặp được rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Trong đó cũng bao gồm "anh em tốt" mà anh mong nhớ mãi, Thẩm Văn Húc.
Y Nịnh ở lại chung cư một mình ỷ vào có chó đen to canh bên cạnh, rảnh rỗi sinh nông nỗi xuống lầu đi dạo.
“Đi!”
Đại Hắc hơi ngồi xổm xuống để cô leo lên lưng, Y Nịnh ôm lấy cái đầu lông xù đã được tắm sạch sẽ, xoa xoa một cách thân mật, “Đại Hắc, khởi hành.”
Đi lướt qua đoạn đường nhân viên tuần tra hay đề phòng, đi khu khu bình dân hoàn cảnh xung quanh ngay lập tức trở nên náo nhiệt lên.
Hai bên đường bày rất nhiều quầy hàng, điện thoại, chocolate, thuốc lá, mấy đồ vật thường dùng trước mạt thế hiện giờ lại được bán với giá trên trời.
Y Nịnh nhìn thấy một ông cụ dắt theo cháu trai đang cầu xin chủ quán, tay ông cầm một cái vòng bạc muốn đổi một hộp kẹo nhỏ cũng không đổi được.
Hiện giờ đội nhỏ trong căn cứ thường xuyên ra ngoài vơ vét đồ, hơn nữa trên đường tới đây mọi người đều có ý thức dự trữ đồ vàng bạc cho nên trên thị trường vẫn còn lưu thông vàng bạc.
Nhưng thuốc lá, rượu, kẹo các loại không phải hàng hóa thiết yếu, không có quá nhiều người dự trữ chúng; mà khi mọi người ở trong căn cứ được một thời gian rồi, cả tâm lý và sinh lý đều cần mấy loại hàng hóa không thiết yêu này bồi bổ, cung không đủ cầu, giá hàng hóa tất nhiên sẽ cao lên.
Chủ quán bắt đầu không kiên nhẫn, vén tay áo vung nắm tay lên, thấy ông già vẫn chưa từ bỏ ý định, ông ta đạp một chân lên luôn.
Ông lão bảo vệ đứa cháu ở dưới thân một mình chịu đựng mấy cú đá, ông che lại miệng đứa nhỏ không để nó khóc thành tiếng, bị đánh mà cũng không tức giận, vẫn chỉ liên tục lấy lòng khom lưng xuống, dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi chuẩn bị rời đi.
“Hộp kẹo nhỏ này hết bao nhiêu tiền?”
Nghe thấy tiếng nói thanh thúy của thiếu nữ, ông lão không khỏi quay đầu lại.
Y Nịnh lấy ra một cục vàng ném đến trước người chủ quán, “Có đủ không?”
“Đủ đủ đủ.” Quán chủ nhặt lên vội vàng nhét vào trong túi, hai tay tha thiết đưa hộp kẹo cho cô, “Ngài cầm đi.”
Trong mắt ông ta lóe sáng lên, đánh giá trộm Y Nịnh. Bề ngoài xinh đẹp như thế, ăn mặc cũng sạch sẽ. Vừa thấy đã biết được nuôi phủng lớn lên, chắc chắn là tình nhân của nhân vật lớn nào.
Nhưng mà…… bên cạnh thế mà lại không có một vệ sĩ nào.
Chẳng lẽ nhân vật lớn đó có gì để tự tin lắm hả?
“Bé con.” Trước cái nhìn mong đợi của ông lão và đứa nhỏ, Y Nịnh giơ cái hộp lên lắc lư trước mặt nó.
Lão nhân âm thầm kéo chặt cháu mình lại, chỉ sợ người này đang xấu tính trêu cợt mình.
Nhưng ngay sau đó Y Nịnh đã ném hộp kẹo vào trong ngực cháu trai của ông, lộ ra một nụ cười nhạt với má lúm đồng tiền, “Ăn đi.”
“…… Cảm ơn, cảm ơn ngài!” Lão nhân cảm kích luôn miệng.
Y Nịnh vẫy vẫy tay, vỗ vào chó đen rồi rời đi chậm rãi.
Cô còn tưởng rằng sẽ gặp phải mấy người xấu cướp tiền hay cướp sắc gì đó, nhưng mãi cho đến cô dạo hết khu bình dân cũng chưa gặp được tên nào dám xông lên.