- 🏠 Home
- Đô Thị
- Thanh Xuân
- Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!
- Quyển 2 - Chương 17
Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!
Quyển 2 - Chương 17
Trời mùa thu
ở đây quả đúng với chất thu, dịu nhẹ êm đềm.
Ngồi trên cái ghế làm bằng gỗ tràm, quá deep khi gió ghé ngang làm lá vàng rơi xuống tán loạn tạo thành thảm lá trải đầy dưới chân.
Haizz, với cái tiết trời này, dù đã ngủ nướng đến tận 9 giờ sáng nhưng giờ cậu vẫn cảm thấy buồn ngủ rồi đó.
"Ông!! Ông!! Thằng Đức nó chế nhạo cháu!!! ÔNG ƠI ÔNG ĐỪNG NGỦ NỮA NGHE CHÁU ĐI HUHU!!"
F*ck. Già rồi mà cái tai vẫn chưa được an ổn là thế quái nào!!
Xong, tôi cũng không tỏ vẻ khó chịu để thằng cháu buồn, chỉ bế nó đặt ngồi lên đùi mình, khẽ ngả người cho cái ghế gỗ đu đưa.
Thằng Tú với cái Vương cưới nhau được hai năm thì đẻ ra thằng cu này, mà thằng cu này giống mẹ không giống lại đi dập khuôn thằng bố bất tài. Ngố hết chỗ nói lại còn đần, mà may, nó được nước da trắng, đôi mắt, cái môi xinh xinh giống mẹ nó.
Mà không, đàn ông đàng ang xinh đẹp làm cái quái gì chứ?
Cái quan trọng là tính cách của nó phải thật mạnh mẽ, thật kiên cường như ông Tâm đây này! Hừ, cái Vương cáu quá mới quất mông nó một cái mà nó đã khóc banh nhà.
Chẳng bù cho ông mày khi xưa mẹ đánh 10 roi chưa khóc, tận roi 11 mới thút thít thôi!
"Ông ông, Phúc là con nuôi của mẹ Vương đúng hơm? Đúng hơm? Sao mẹ cháu... sao mẹ cháu lại quý thằng Đức hơn cháu..." - Thằng nhỏ chút lại thút thít nói lí nhí như chuột nhắt kêu.
Ôi tầm tuổi cháu ông cũng giống y chang mà. Nhưng cái Vương còn hiền chán rồi đó nhá.
"Ông chính mắt thấy mẹ Vương đẻ ra Phúc mà."
Nghe thế bé con cười tít mắt vào, vụng về lau lau khóe mắt. Thấy thế tôi lại làm mặt nghiêm trọng nói thêm:
"Mà không,
ông già rồi nhớ không rõ, hình như mẹ Vương đẻ ra Đức chứ không phải cháu đâu."
Ôi ô thế là ông tướng này lại khóc muốn ngập cả nhà, khóc to đến độ thằng bé Đức nhà bên mới thò đầu ra đã bị hϊếp da^ʍ thính giác.
Thấy thằng Đức lăng xăng chạy đến thì nhóc Phúc chắc xấu hổ quá nín khóc luôn, cứ chúi đầu vào lòng ông mà che mặt.
"Ngoan xuống chơi với Đức để ông nghỉ ngơi nào." - Tôi vỗ vỗ tấm lưng nhỏ bé của nhóc Phúc.
"Không!! Ông chơi với cháu đi! Cháu ghét thằng Đức!! Ghét nó lắm ông ơi!!"
Mặt thằng Đức méo xẹo, nó tranh thủ lúc tôi không để ý thì véo ót nhóc Phúc rồi chạy về. Kết quả là thành công khi mà nhóc Phúc cũng không yên mà nhảy xuống, chạy theo đuổi đánh thằng Đức.
Vậy là thiên hạ lại thái bình, có thể ngủ được rồi.
"Tâm."
Tôi bắt cái tay của Vương Thư đang xoa rối bù tóc tôi. Lười biếng đứng dậy theo hắn vào trong nhà.
"Anh đi đâu về thế?"
"Ngố thì không cần biết."
"Ghét!"
Rồi hắn cầm tay tôi ngửa lòng bàn tay ra, hắn đặt một cái bọc nhỏ.
Tôi sáng mắt cười, biết mà vẫn hỏi lại.
"Kẹo mềm của nhà bà Tư đây à?"
Đang nhai kẹo mà hắn cứ nhìn chằm chằm làm tôi phát ngượng, vội lái sang chuyện thằng cháu đem ra kể. Nhưng hắn chỉ ngồi nghe mà chẳng góp ý gì, thi thoảng lại vươn tay nắm lấy tay tôi.
Tự dưng phun ra đúng ba từ.
"Có độc đấy."
"Đợi ông ăn kẹo xong thì liệu thần hồn."
Đang đắm đuối nhìn nhau thì cái tiếng gào thê lương thảm thiết kiểu quê em mùa nước lũ của thằng cháu lại dội ào vào. Nó chạy bịch bịch vào nhà, cứ tự giác đặt mông ngồi lên đùi tôi như một thói quen.
"Sang ngồi đùi ông Thư để ông Thư tiếp chuyện của Phúc nhé, ông Tâm không rảnh."
Thằng nhóc cứ lì lợm ngồi ì ra không chịu đi, nó nũng nịu dỗi dỗi đủ kiểu để lấy lòng. Thiết nghĩ sao mày không bày cái mặt này với thằng Đức kia, có phải là mày sẽ không bị bắt nạt nữa không?
"Thằng Đức lại trêu cháu, nó bắt con sâu to lắm, nó ném vào người cháu!!!"
Vương Thư thế mà cũng quan tâm ba cái chuyện xàm ba láp của nhóc Phúc, hắn bế nhóc Phúc rời khỏi người tôi. Chắc lại nựng thằng nhóc đi mua bim bim cho xem.
À lại nói đến trêu, phải kể đến năm xưa hắn trêu tôi kinh dị biết nhường nào!!
Cái năm còn học tiểu học, có đợt trường tổ chức sự kiện kỉ niệm hai mươi năm thành lập, mỗi lớp phải đề ra một tiết mục để chào mừng. Lớp tôi thì thầy Vũ chọn diễn vở Bạch Tuyết với bảy chú lùn, thầy hỏi mãi mà chả đứa nào chịu xung phong nhận vai. Thương thầy quá nên tôi mới xung phong nhận làm hoàng tử, thế đệch nào lũ kia chán ra không nhận thấy tôi nhận thì nhao nhao lên đòi ném đá.
"Thế Tâm làm hoàng tử nhé! Ai nhận làm Bạch Tuyết nào??"
Chả đứa nào chịu nhận. Thầy tóm đại một đứa mà nó khóc ré lên kêu sẽ mách mẹ mới dễ sợ. Thầy Vũ cũng nản tính chọn tiết mục khác thì thấy cánh tay của hắn giơ lên.
"Em làm Bạch Tuyết."
Nếu như tôi chọn vai hoàng tử thì không đứa nào muốn nhận vai Bạch Tuyết thì đến Vương Thư nhận vai Bạch Tuyết thì tôi chỉ muốn làm vai hòn đá!!
Đấy, mấy hôm liền cứ tối đến là hắn lại đến bắt cóc tôi về nhà hắn một cách công khai với lí do "Chúng cháu tập kịch để biểu diễn". Ừ thì cái vai của mày chỉ là nằm im một chỗ giả chết đợi hoàng tử đến thì hết chuyện thôi thì cần diễn cái quái gì!!
"Hoàng tử đặt lên môi Bạch Tuyết cái hôn rồi Bạch Tuyế--"
Tôi giật nẩy lên phản đối.
"Cái quái gì thế?? Là lúc khiêng quan tài thì để rơi, quan tài bật nắp ra rồi Bạch Tuyết nôn táo độc mà?? Hôn hít cái gì?"
Xong, hắn lại đem đống lỗi tôi mắc trong tuần ra để đe dọa. Một là diễn theo kịch bản hắn chế, hai là tự giác về thú tội với ác ma má mì.
Bạch Tuyết cái gì, Vương Thư phải đóng vai ông vua độc tài hoặc là mụ phù thủy mới hợp!!
May mà hôm kỉ niệm tôi bị ốm phải nghỉ ở nhà nên không phải diễn cái cảnh hôn láo lếu đó. Chắc cô để bạn nào thế vai hoàng tử mất rồi, buồn chết đi được. Tôi thích đóng vai hoàng tử hoành tráng lắm đó...
Lại nghĩ có khi nào hắn sẽ bắt cái bạn xấu số kia phải diễn theo ý hắn không nhỉ?
Nghiêng người sang một bên, tôi lim dim nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì cái tên khó ưa kia lại đến nhà tôi. Cứ đinh ninh nó sẽ xông vào quấy rối, ai ngờ chỉ đứng ngoài nói với mẹ tôi.
"Tâm ngủ hả cô? Cô đưa bánh kem này cho Tâm giúp cháu."
Đợi nó về thì tôi mới bò ra khỏi phòng tìm ngay bánh kem để ăn. Thật ra chỉ hơi choáng đầu không ốm nặng lắm, chả qua tôi làm màu muốn nghỉ thôi.
Đang ăn thì tòi ra mảnh giấy, rút ra thì sợ đứng tim.
[Bánh có tẩm độc, mau khỏi mà đến nhà tôi xin thuốc giải].
Này, mấy giây đầu tôi chả tin đâu, lại nghĩ cái vở Bạch Tuyết bị mụ phù thủy hại ăn táo độc thì mới tin sái cổ. Không dám nuốt trôi miếng bánh trong miệng mà ba chân bốn cẳng chạy thục mạng sang nhà đối diện.
Chưa bấm chuông mà cửa đã mở, cái bản mặt đáng ghét với kiểu cười nhếch mép đáng ghét!!
"Lừa tôi nếu cậu chán sống."
"Huhuhu Thư ơi thật ra tớ không ốm nhưng tớ đau đầu thật đấy!! Không phải tớ không muốn diễn với cậu đâu!!"
Sau đó tôi nghe lời nó răm rắp không phản kháng lấy một câu, có uất ức thì cứ giấu trong lòng.
Rồi có hôm tôi đau bụng quá, đau đến nỗi khóc lóc thảm thiết. Đi khám thì ông bác sĩ bảo bị ngộ độc nấm nhưng tôi đinh ninh rằng là do cái bánh tẩm độc!!
Vương Thư khốn nạn! Nói lời không giữ lấy lời!!
"Cậu bị ngốc à? Vẫn tin?"
"Mày ác độc!! Đồ ác độc!!"
Tôi giận dỗi không thèm chơi với nó nữa. Cho tới khi bị bọn trường khác bắt nạt, Vương Thư đã tới kéo tôi chạy đi trong lúc tôi còn ngơ ngác không hiểu gì.
Vừa kéo tôi chạy hắn lại nói.
"Tôi tẩm độc vào bánh không phải hại cậu, mà chỉ khiến cậu phải ở cạnh tôi cả đời để tìm thuốc giải."
Hahahaha. Giờ nghĩ lại thấy thốn quá trời là thốn mà.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Thanh Xuân
- Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!
- Quyển 2 - Chương 17