Quyển 1 - Chương 39: "Thư cũng yêu Tâm, muốn cưới Tâm, Tâm có đồng ý không?"

Những hôm sau, tôi vẫn đi làm bình thường, sau khi thi học kì xong, kế là lúc lũ học sinh sắp được nghỉ Tết Nguyên Đán.

Thảo nào, tí lại í ới "Mày ơi.." chút lại "Có lịch nghỉ chưa...", "Nghe nói trường khác...", bla, blo, ô tô, xe buýt,...

"Cô cậu nào nói thêm câu nữa, ra ngoài lớp!"

Đừng nghĩ chúng mài vui mà thầy cô cũng vui!! Chúng mài có biết là càng cuối năm công việc càng dồn vào càng nặng không?? Có biết thương thầy cô không???

"Trả lời?1, cậu Kiên."

Thằng nhãi ranh này là siêu quậy của cái trường này chứ đâu, nhớ năm lớp 6, nó chơi quả đầu xanh tím vàng như con tắc kè, bảo mãi nó mới chịu nhuộm về đen. Thế mà giờ đã cuối cấp, nhờ tôi mà nó thành soái ca "Bờ Lách He ờ"(Black hair).

Haizzz, nghĩ nghĩ hồi còn học sinh mình còn ngoan chán ╮(╯▽╰)╭. Mình rất tự hào về mình, hihi.

"Hết giờ, mời cả lớp nghỉ."

Xem nào, hôm nay chỉ dạy 4 tiết, bây giờ lại phải leo lên tầng 3 dạy lớp 9C.

"Thầy ơi, giúp em."

"Sao?"

Thằng Kiên lớp 9, thế nhưng đã cao hơn tôi cơ đấy, trẻ em bây giờ lớn nhanh ghê gớm.

Thành thật mà nói, nhiều khi tôi chả muốn đối thẳng mặt nói chuyện với nó, đơn giản vì, sẽ phải ngẩng-mặt-lên!!!

Còn nó thì thản nhiên cúi-mặt-xuống!!

Lòng tự tôn của một thầy giáo trẻ vô cùng đẹp trai của tôi bị vùi dập triệt để!!!

"Thầy chia tay bạn trai rồi à."

Tính đáp "Tiên sư mài, bạn trai nào!" thì tôi chợt nhớ ra.

"Ừ."

Mặc dù sự thật chả phải là người yêu gì sất, nhưng ít ra cũng có khoảng thời gian bên nhau, nên cho thằng bé Vân một cái danh phận.

"Thầy ế rồi phở hơm?"

"Phải không, đừng có lái đi ngôn ngữ dân tộc!"

Nội tâm: CMM! Là ông không thèm, ông thích ế và đó là xu thế!

"Thầy cho em một cơ hội yêu thầy!" - Nói xong nó cười khanh khách nhìn tôi.

Ngay hành lang, câu này vang lên rõ ràng rành mạch, tất cả học sinh đứng quanh ồ lên rồi im bặt chờ đợi.

"Tôi không thích trẻ con, lo mà học đi, với cả, tôi có người để yêu rồi."

Gương mặt tôi vẫn tỉnh như Quách Tĩnh, lạnh lùng đẩy gọng kính, sải bước dài mà rời đi. Thêm tiếng nhạc buồn da diết nữa thì đúng chuẩn cảnh phim máu chó trong phim.

....

Ôi mẹ ơi, mình được tỏ tình!!!! Làm sao đây! Mặc dù mị không thích nó là sự thật!! Nhưng mị vẫn thấp thỏm hồi hộp lắm!!

Nghe này Tâm, vừa nãy mày rất ngầu, cực kì ngầu, thần thái phải ăn đứt tên đó!! Quả đúng là thầy giáo gương mẫu! Là viên ngọc sáng của ngành giáo dục nước nhà!!

Aaaa!!! Đẹp trai quá cũng là cái tộ----

"Anh Tâm."

"Ối cha mẹ ơi!! My heart!!!" - Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi quăng dép về người vừa gọi tên mình.

"Giờ cậu muốn sao?"

Tôi không đối mặt nói chuyện mà chỉ quay lưng về phía Thu Vân, phần vì không muốn thấy mặt nó, tiếp là không muốn thấy "ấn kí" hình bánh mì in đậm trên má nó.

Hmmm... thì tại lúc đó người ta hết hồn chim én thôi mà, quỷ xứ hà.

"Tôi sẽ không xin lỗi về việc kia... nhưng mà..."

"Vào thẳng vấn đề."

"Hãy cho tôi một cơ hội."

!!!!

Lời tỏ tình thứ 2 trong ngày!? Cuối cùng quả đất này đã cảm thụ được vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành của tôi rồi?

Nên trả lời sao đây?? Tôi không yêu cậu?? Tôi yêu người khác rồi?

Không, phũ quá. Lỡ nó cáu sọt cho nhát thì phải nàm thao?

"Xin hãy cho tôi làm em trai anh!"

"...."

WTF?

"Tôi sinh ra không có cha, có mẹ với chị gái. Mẹ thì bận tối ngày còn bà chị đầu gấu hung bạo toàn dùng vũ lực hϊếp đáp. Từ lần được anh giúp, cảm giác như được che chở, ngày ngày sống với anh rất vui. Anh rất dịu dàng, ấm áp... đó điều tôi luôn muốn hưởng..."

Đùa nhau? Sao tự dưng bị dính Brotherzone thế này? Ra là cu cậu thiếu thốn tình thương mến thương? Bấy lâu nay là tôi tự ảo tưởng nó yêu tôi?

Trong khi nó chỉ coi tôi như anh trai?

Chỉ coi như anh trai?

Như anh trai?

Anh trai?

Lộn cái bàn!

"Không, cậu về đi, tôi không muốn dính líu đến cậu."

Thêm lần nữa, tôi diễn lại cảnh phất tay áo bước đi bỏ lại sau là mảnh tình ngổn ngang. Thật ra như thế thì tốt, dễ dàng cắt đứt chứ dính phải yêu thì...

Lỡ tôi khiến nó yêu tôi rồi lại vứt bỏ nó thì...

Trầm ngâm một lúc, đi qua vườn hoa trong khuôn viên trường, tôi bất ngờ bị một đám nam sinh vây quanh.

"Thầy được lắm, dám từ chối em. Nhưng... thú vị lắm."

....

Sự thật thì, tôi sợ nhất 2 từ "thú vị". Tôi không hiểu bọn trẻ ngày nay đã làm nó biến chất như thế nào. Cãi nhau một đứa bỏ đi, đứa kia thì cảm thấy "thú vị"/ Đánh nhau, đánh không lại bỏ về đứa kia cũng cảm thấy "thú vị"/ Ăn bánh, ăn không hết bỏ lại, đứa kia cũng cảm thấy "thú vị"/ Đi wc quên dội nước cũng "thú vị"...

Giờ tôi mà xông lên tát vào má nó cái để rồi bị nó đấm lại một cái ngã sấp mặt lợn.

Chắc cũng "thú vị" lắm.

-----Xin lỗi, chưa điên.

"Vâng, chị là phụ huynh em Kiên ạ? Vâng chị à em Kiên... Chị đến đón em ấy ngay nhé."

Xong thằng đầu têu, tiếp, tôi trượt ngón tay tìm số của phụ huynh mấy cháu còn lại.

"Tôi đã nói là có người để yêu rồi, còn bướng."

"Em xin lỗi thầy!!! Bọn em chỉ là được nhờ thôi mà!!"

Nhờn với cán bộ là không có được ╮(╯▽╰)╭ Chúng mài còn non và xanh lắm.

Cơ mà... ai nhờ!?

"Vương Thư!!" - Tôi réo lên.

Tôi vội chạy theo bóng người thấp thoáng rời đi. Tay tôi vươn ra để túm lấy vai hắn thì bất ngờ hắn xoay người lại, nắm lấy tay tôi.

"Tôi lo cho em." - Hắn nói.

Thật sự vẫn chưa kham được kiểu xưng hô mới này, xong, tôi chậm rãi áp sát lòng hắn, ngại ngùng vòng tay qua ôm eo hắn. Còn hai tay của hắn áp lên hai má tôi.

"Vừa nãy, muốn đi đến cứu em."

"Phụt, há há há."

Tôi không kiêng dè ngẩng lên nhìn hắn cười to rồi lại dúi đầu vào lòng hắn.

"Cứu cái gì, đây có còn bé đâu. Đừng nghĩ thiếu m..." - Tôi sửa lại - "Thiếu anh là tôi không sống được. Sẽ không như 6 năm trước."

Cảm nhận được môi hắn khẽ đặt hờ lên tóc tôi, hai tay hắn chuyển qua đặt lên lưng tôi mà vuốt ve.

"Cho tôi một cơ hội."

Douma, quá nhiều cơ hội cho một ngày!!

"Gì gì, muốn làm em trai tôi hả?"

"Sao biết?" - Đã thế, hắn còn nghiêng đầu giả vờ ngạc nhiên.

"Cút đi!"

Phụng phịu hai tay đặt lên ngực hắn đẩy hắn ra nhưng làm cho có không dùng lực, tôi ngoảnh mặt giận dỗi không thèm nhìn hắn.

Môi hắn cứ tự nhiên thơm lên đôi má phính giận hờn của tôi.

"Em bảo có người để yêu rồi, là tôi, đúng không?"

Giật thót, hắn lẽ nào nghe hết!!

"Đồ ảo tưởng."

"Vậy hoy đi nha."

Cái tên này!

Tôi ôm chặt lấy hắn không cho đi, quyết tâm giữ hắn ở lại.

"Đúng đấy!! Tôi yêu Thư mà!!"

Hắn nói luôn.

"Thư cũng yêu Tâm, muốn cưới Tâm, Tâm có đồng ý không?"

.... Doumaaaaaa!!!!!!

"Ba giây. Một."

"Từ! Từ!"

"Hai."

"Có mà!!"

Khẽ cười, không ngại bộ âu phục trắng tinh sẽ bẩn, hắn quỳ một đầu gối xuống. Rút từ túi quần một hộp nhẫn nhỏ, không biết bói đâu ra bó hoa, cứ thế mà dâng lên chờ tôi nhận.

Tay tôi đưa ra, nhẫn hắn trao đến, tim chạy nhanh hơn bao giờ hết. Trong giây phút lịch sử căng thẳng, tôi không dám thở, phải nín nhịn chờ đợi.

Trao xong, tôi cúi xuống, hắn ngẩng đầu lên, cả hai chìm trong nụ hôn hạnh phúc.

"Chúc mừng thầy!!!!"

Không biết từ khi nào đám nam sinh, thêm dàn hủ nữ đã vây quanh bọn tôi, nổ pháo giấy tung hoa các kiểu.

Tôi ngượng chín mặt kéo tay hắn trốn đi.

"Giờ thì đi gặp ông."

Tôi sống chết bám chặt cái cây không chịu đi theo.

______ ______________

Sau khi bị Phong Tâm từ chối, Thu Vân ủ rũ

tiến bước tính níu Phong Tâm thì bị một lực rất mạnh kéo lùi về sau.

"Sở Vương Thư, làm theo ý anh rồi, giờ anh còn muốn sao nữa?"

Thu Vân nhận lấy tấm thiệp trắng từ Vương Thư, thoạt nhìn thấy trang trí đơn giản mà thật ra lại sắc xảo đến từng nét. Nổi bật là tên của Phong Tâm và hắn, Thu Vân cười khổ.

"Đủ ác."

Thật ra Thu Vân yêu Phong Tâm bằng thật, không phải kiểu yêu quý như anh trai.

Muốn kết thúc mối quan hệ giữa cậu với Vương Thư thì ai ngờ giờ đây, giữa Thu Vân với cậu đã đặt dấu chấm hết.

Ác giả ác báo, tự làm tự chịu chứ biết sao giờ.

"Hey Vân Vân, đi chơi giải sầu không?"

"Hình như danh sách nhận giải Oscar thiếu tên Sở Vương Ngân."

Vương Ngân đứng chờ sẵn bên chiếc Ferrari F12, nhếch môi in đậm ý cười thỏa mãn.

Vừa yên vị trong xe, Vương Ngân đã lao đến chế ngự Thu Vân dễ dàng. Đôi mắt nai khẽ nhắm hờ khiêu gợi, cánh môi kia xấu xa thì thầm bên tai Thu Vân.

"Tôi nói rồi, cậu không bao giờ bằng được anh trai tôi đâu. Game over."