Chương 90: Bữa tiệc đặc biệt (2)

Chiếc xe của Bảo phi thật nhanh trên con phố vắng người. Ngồi trong xe mà lòng ai cũng như lửa đốt, chỉ hận không thể đến bên cạnh nó ngay lập tức. Hồi nãy, trông vẻ mặt của Nhật làm họ thực sự kích động.

- Rốt cuộc là Nhi bị làm sao vậy Nhật? – Long sốt sắng hỏi.

Nhật chỉ khẽ lắc đầu, nhẹ nói:

- Không biết, anh Kiệt chỉ nói mau đến tập đoàn ngay thôi, chưa kịp nói gì thêm cả.

- Này, chứ Bảo không đi nhanh hơn được à? – Tinh Anh ngồi phía dưới, vươn người lên phía trên.

- Thì tớ đang đi nhanh hết mức có thể rồi đấy! – Bảo nắm chặt vô lăng, nhăn mày nói.

Nam ngồi ở dưới, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Cầu mong Nhi sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì!

Thiên ở bên cạnh, lấy điện thoại rồi gọi cho ai đó.

- [A lô, Hoàng Tổng có gì cần phân phó ạ?] – Giọng nam từ bên kia vang lên.

- Lam Công, hiện ở tập đoàn có xảy ra chuyện gì hay không? – Thiên dồn dập hỏi.

- [Ở tập đoàn ư? À, xin lỗi, Hoàng Tổng, hiện giờ tôi đang ở chi nhánh B, không có mặt ở tập đoàn ạ!]

Thiên nghe vậy, cắn môi, thở mạnh rồi ngay lập tức tắt máy gọi cho người khác.

- [A lô, Hoàng Tổng, ngài cần gì sao ạ?] – Tiếng nữa ở đầu dây bên kia vang lên.

- Lê Ngọc, ở tập có đang xảy ra sự cố gì không?

- [À, dạ, dạ có thư Hoàng Tổng.]

- Là gì? Mau nói! – Thiên kích động nói lớn.

Cô gái bên kia nghe vậy có vẻ hơi sợ nhưng sau trấn tĩnh lại, bình tĩnh nói:

- [Dạ, trưởng phòng Như vừa mới xuống phòng cho gọi nhân viên sửa chữa máy móc thiết bị lên thang máy tầng sáu, hình như là... trợ lý Long đang bị mắc kẹt trong đó ạ...]

- Cái gì cơ? Lệnh cho bọn họ phải cứu được cô ấy càng nhanh càng tốt cho tôi. Nếu cô ấy có bị làm sao thì họ cũng không yên đâu! – Thiên hét lên. Tim anh như rơi mất một nhịp.

Mạnh tay cúp máy, anh ôm đầu, day day thái dương.

- Làm, làm sao vậy anh? – Nam ở bên cạnh, gặng hỏi.

- Nhi, cô ấy bị mắc kẹt trong thang máy, hiện vẫn chưa ra được. – Thiên cắn môi.

- Sao? Cái gì cơ? – Cả năm người cùng quay ra, trợn tròn mắt nhìn Thiên.

- Cái gì thì tôi vừa nói rồi đấy! – Thiên bực dọc quát lên. Anh đang trong trạng thái vô cùng lo lắng.

- Cậu hét lên cái quái gì chứ? – Tinh Anh thấy Thiên tỏ thái độ mà quát anh, không nhược bộ nói lớn.

- Cậu cũng đang hét đấy! – Thiên lạnh giọng, không thèm nhìn Tinh Anh.

- Cậu...

- Nào, bình tĩnh đi, giờ phút nào rồi mà hai người còn to nhỏ được cơ chứ? – Long vội lên tiếng can ngăn hai người kia. Nếu cứ để họ cãi nhau như vậy, có khi còn xảy ra gây gổ trong xe nữa ấy.

Mà, mấy cái con người này cũng thật lạ. Quái là ở chỗ nào, lúc nào cũng có thể to nhỏ cãi nhau, không ai chịu nhường ai bao giờ. An nguy của Nhi lúc này mới là quan trọng nhất!

- Các người cứ tiếp tục cãi nhau tiếp đi, đến nơi rồi!

Lời Bảo vừa dứt, cả sáu người đều nhanh tay mở cửa chạy một mạch vào trong tập đoàn.

Vừa đi đến cửa, thư kí Lê Ngọc đã đứng ở đấy chờ sẵn. Nhìn thấy sáu người kia, cô liền bước tới, cúi người và cung kính nói:

- Chào các ngài, mời các ngài vào thang máy kia, tôi đã chuẩn bị xong xuôi cả, thang máy sẽ lập tức đưa các ngài lên đến tầng sáu.

- Được rồi!

Cả sáu người vội chạy vào thang máy. Trong lòng ai cũng sốt ruột không thôi. Thang máy dần dần đóng cửa. Tầng một rồi đến tầng hai, tầng ba, tầng bốn, tầng năm và cuối cùng là đến tầng sáu. Giây phút mà cửa thang máy chầm chậm mở ra, cả sáu người chen nhau để ra ngoài trước. Vì họ, họ đều muốn được cứu nó, cứu người mà họ yêu thương; vì họ đều muốn được biết tình hình hiện tại của nó ra, có ổn hay là không.

Vừa ra ngoài, họ đã thấy một hàng người ở trước thang máy đối diện. Đó là thang máy mà nó bị mắc kẹt.

Anh Kiệt, Như, Thư và Laura đứng một bên sốt ruột đi đi lại lại. Họ đang chờ kết quả ở phòng thiết bị.

Nhìn thấy sáu người kia đang đứng thở hồng hộc. Như, Thư, Kiệt và Laura vội chạy đến.

- Sao các chú đến muộn thế? – Kiệt nhăn mày.

- Đây là đến nhanh nhất có thể rồi đấy anh! – Bảo vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán.

- Tình hình như thế nào rồi? – Nhật ngước mặt lên hỏi cả ba người.

- Họ vẫn đang cố gắng khắc phục sửa chữa. Bác Vương cũng vừa xuống phòng để chỉ đạo rồi. – Như chỉ cúi mặt mà nhẹ nói.

Sáu người thở mạnh một, chăm chú nhìn vào chiếc thang máy kia và cầu nguyện cánh cửa thang máy sẽ mở ra.

...

Ba phút trôi qua dài đằng đẵng, bọn họ vẫn cứ nhìn vào thang máy.

Bỗng nhiên, cửa thang máy dần dần hé mở ra. Ánh mắt mỗi người trở nên sáng rực, nụ cười không hẹn mà đều nở. Trước mắt bọn họ là một cô gái nhỏ bé, dễ thương đang nằm gục ra sàn. Cả sáu người cùng Như, Thư, Kiệt và Laura vội lao nhanh vào bên trong thang máy...

...