...
-... chị Như và anh Kiệt đang hẹn hò đấy!
Nó tròn mắt, há hốc.
- Bà, là nói thật à?
- Tôi lại nói dối bà cái chuyện như thế này à? Tôi vừa bắt gặp họ đang nắm tay nhau đi dạo ngoài kia kìa. Trông tình tứ lắm. – Thư nháy mắt.
Nó chẹp chẹp miệng rồi xuýt xoa nói.
- Sao họ lại có thể dấu chị em mình nhỉ? Về tôi với bà phải tra khảo cho ra ngô ra khoai mới được. Cơ mà, hai người họ đến với nhau, tôi cũng rất ủng hộ a.
Thư cũng cười cười gật đầu.
- Chị ấy cũng có đôi có cặp rồi, tôi cũng có rồi, bà cũng nên có chứ?
Nó chỉ nhìn Thư rồi mỉm nhẹ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chẳng biết bao giờ hạnh phúc mới thật sự đến với nó...
o0o
Một khoảng thời gian dài sau...
Tháng 11, mùa đông với tiết trời lạnh giá đã tràn về nơi đây.
Hôm nay nó được bốn vị Tổng giám đốc quyền lực cho phép về sớm, vì vậy mà, mới khoảng bốn giờ chiều nó đã nhanh chóng xách túi đi về. He he.
Không phải là nó lười đâu, nhưng tại ngồi ở đấy làm việc vừa khổ vừa áp lực nữa... nó không chịu nổi a~
Mà biết tại sao nó lại nói là có “ bốn vị Tổng giám đốc “ không? Vì hiện tại, phòng còn có thêm một nhân vật nữa, đó là Thiên – người hay làm biếng nhất trong bốn người và thường xuyên trốn việc.
Tự dưng mấy bữa trước, Thiên đến làm, còn kê bàn làm việc ngay sát với bàn nó làm nó có chút không yên, làm việc cũng không chú tâm nổi.
Mấy ngày vừa rồi, Long và Nam rất chăm chỉ đến đây, mà họ mà đã đến là ngồi lì ở đây suốt từ lúc bắt đầu giờ làm đến luac hết giờ làm. Nó thực muốn hỏi ông trời một điều rằng: sao trên đời lại có những người rảnh như thế cơ chứ?
Nhưng việc mà tất cả sáu người họ và nó cùng có mặt ở trong phòng làm việc thật làm nó hoài niệm không thôi, giống như những ngày tháng mà nó còn làm một cô thư kí của hội sinh viên với sáu anh chàng mang biệt danh 6HB ngày nào...
Haiz, thật hoài niệm quá mà.
...
Vừa đi đến cửa tập đoàn, nó đã chạm mặt một cô gái. Ái chà, người quen mà lại không quen.
Đó là cô trưởng phòng marketing – Kim Ái Na mà ngay ngày đầu, nó đi làm, cô ấy đã to giọng với nó lúc ở phòng ăn.
Nó bình tĩnh đi lướt qua cô ta, cứ tưởng là sẽ êm xuôi, ai ngờ cô ta đã nhanh tay kéo lấy tay nó. Nó tỏ vẻ khó hiểu quay lại.
Ái Na nhìn nó, nhếch môi rồi chanh chua nói.
- Đồ con gái lẳиɠ ɭơ, bẩn thỉu!
Ớ, cái gì vậy? Cô ta nói nó lẳиɠ ɭơ ư? Nó bẩn thỉu ư? Xúc phạm đến nhân phẩm của nó rồi nhé!
- Chị Ái Na này, chị lớn tuổi hơn em mà sao có thể ăn nói vô văn hóa vậy nhỉ? Em lẳиɠ ɭơ, em bẩn thỉu? Chị có nhầm lẫn với ai không chị? Em chẳng hề làm bất cứ việc gì sai trái, em cũng chẳng bao giờ gây chuyện với chị. Kể từ lúc em mới làm ở đây đến tận bây giờ, kể cả lần này đi, em mới gặp chị có hai lần, mới hai lần thôi đấy! Vậy mà tại sao chị lại có thể đánh giá con người em tệ như vậy? Chị muốn kiếm chuyện với em là vì gì? Em mong chị có thể suy nghĩ chín chắn trước khi nói ra, chị nhé? – Nó bực dọc tuôn ra cả một tràng, nói xong còn đẩy đẩy gọng kính để tỏ ra mình là người có học.
Ngọn lửa tức giận trong lòng Ái Na như bị thổi bùng. Cùng là nhân viên, tại sao cô ta luôn được mấy vị Tổng giám đốc ưu ái hơn? Tại sao trong tập đoàn chỉ có mình cô ta là luôn được đi bên cạnh họ? Tại sao cô ta luôn được họ quan tâm? Ái Na cô đây là tiểu thư Kim gia, vừa xinh đẹp, quyến rũ, lại tài giỏi, tại sao cô không được như cô ta? Tại sao những con người cao quý kia không để ý đến cô? Cô mới là nổi bật nhất, tại sao anh Bảo lại không thèm nhìn cô lấy một cái...
Ái Na tức giận giơ tay định tát nó...
- Dừng lại! Cô đang định làm cái gì vậy!?
Giọng nam trầm ấm vang lên, đó là Nhật. Nhật đi đến chỗ nó, hất mạnh cánh tay mà Ái Na đang giơ lên ra rồi lạnh lùng nhìn cô ta.
Bị Nhật hất tay, Ái Na suýt ngã, nhưng may bám kịp vào thành cầu thang nên cô ta vẫn trụ được.
- Trịnh... Trịnh tổng? – Cô ta bối rối, khϊếp sợ nhìn Nhật.
- Cô tính làm gì cô ấy? Nói cho cô biết, cô mà đυ.ng vào một cọng tóc của cô ấy thôi là không yên đâu. Đừng bao giờ để tôi và cô ấy thấy mặt cô nữa. Cút đi! – Nhật dùng ánh mắt sắc bén, thâm trầm, lạnh lùng ra lệnh.
Ái Na rùng mình, vội vàng cúi đầu rối rít, rồi chạy đi thật nhanh.
Nhật thở nhẹ một hơi rồi quay đầu lại nhìn nó và đây cũng là lần đầu tiên sau khi nó trở về Trái đất, nó thấy anh cười. Nhật đang khẽ mỉm cười với nó, anh nhìn nó, nói.
- Không sao chứ?
Nó đỏ mặt. Ngơ ngác nhìn anh rồi vội cúi đầu, lí nhí nói.
- Không, em... em không sao.
Nhật nhẹ nhàng xoa đầu nó làm tim nó như muốn rớt ra ngoài. Anh bỗng cư xử với nó thật ấm áp...
Tim nó quả thật rung động rất mạnh.
- Lạnh không? – Nhật cúi mặt xuống hỏi nó.
Nó bối rối gật nhẹ đầu. Bây giờ người nó như cứng đơ vậy, nhưng không phải vì lạnh, sự ân cần của anh khiến nó không biết làm gì ngoài đứng im, vì trong lòng nó đang rất vui...
Nhật khoác lên vai nó một chiếc áo khoác lông dê mà sáng nay anh đã mang.
- Trời đang lạnh, mặc vào không sẽ bị cảm. Giờ, anh đi đây, về sớm đi.
Nó ngước lên nhìn Nhật gật gật đầu, đỏ mặt cười tươi.
Nhật mỉm nhẹ rồi đi, vừa nãy, anh định xuống xem cô nhóc này đã đi chưa. Sáng nay anh chuẩn bị cho nó một chiếc áo khoác, may mắn áo đã đến tay người rồi.
Nó nhìn theo bóng dáng Nhật, cười hạnh phúc. Nó cảm nhận được trái tim mình như đang nhảy nhót. Sau đó, nó cũng quay người bước đi.
Nhưng vừa bước được mấy bước thì...
- Hỏa Nhi!
Ai đó đã gọi nó, nó liền quay ra và người nó thấy là Bảo với một tay để ở sau lưng.
- Ủa, sao anh lại chạy tới đây làm gì? – Nó ngạc nhiên.
- Muốn đưa em cái này này. – Bảo nhẹ nói rồi đưa cho nó một chiếc mũ len có cái na đỏ hồng, trông rất đáng yêu.
Nó tròn mắt nhìn rồi cười cười.
- Cho em à?
Bảo mỉm nhẹ rồi gật đầu, rồi anh bỏ nhẹ cái túi mà anh để sau lưng xuống đất. Anh tự mình đội chiếc mũ len lên đầu nó.
Nó nhìn từng cử chỉ của anh rồi cười.
Sau khi đội xong, Bảo hài lòng nhìn thành phẩm của mình rồi gật đầu nói.
- Đẹp rồi đấy, thôi, về đi không cảm lạnh.
- Vậy em về nhé, tạm biệt!
Nó vẫy vẫy tay Bảo rồi quay lưng bước đi.
Bảo thở nhẹ nhìn theo bóng dáng nó rồi cầm lấy cái túi để dưới đất lên.
Trong chiếc túi đó là một chiếc áo khoác nữ...
...
Nó mặc chiếc áo khoác Nhật đưa, đội trên đầu chiếc mũ len Bảo cho, cảm thấy ấm áp cả bên trong lẫn bên ngoài. Trong lòng nó quả thực như có một dòng suối ấm áp đang chảy qua. Thời gian gần đây, họ đối với nó rất tử tế, ân cần; họ và nó còn thay đổi cả cách xưng hô với nhau nữa. Có vẻ như khoảng cách giữa họ và nó đang gần hơn hoặc cũng có thể là họ đã trở nên thân thiết hơn với nó. Nó bỗng thấy lòng mình như đang vui mừng.
Mùa đông là mùa lạnh giá, nhưng đối với nó lại ấm áp biết nhường nào...
------------- Hết chương --------------
- Có rất nhiều bạn hỏi Hime về lịch ra chương mới. Lịch ra chương mới của Hime rất thất thường nhưng vì để cho các bạn độc giả đỡ phải chờ lâu, từ bây giờ Hime sẽ thông báo ngày ra chương mới cụ thể ở cuối mỗi chương truyện.
- Chương 78. Bữa ăn ngọt ngào - sẽ được ra vào ngày 28/6/2017. Mong các bạn đón đọc.
- Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!