Trời cứ mưa mãi. Mây đen giăng kín bầu trời và phủ xuống vạn vật một tông màu xám lạnh. Không gian nhẹ nhàng và đầy huyền ảo bởi những giọt mưa trong vắt như pha lê. Trên cái nền lộn xộn vào xám xịt của thành phố những giọt mưa nổi lên như những tinh thể long lanh. An vừa đi vừa ngắm nhìn những tinh thể đó. Lòng cậu dâng lên một niềm vui thơ trẻ.
An là một cậu bé có ngoại hình rất tệ. Chiếc mũi to bự chiếm gần hết khuôn mặt cậu. Cái miệng với đôi môi dày càng làm cho mọi chuyện thêm tệ hơn. Mái tóc lúc nào cũng bù xù và rối như tổ quạ cộng thêm với một vẻ ngoài chỉnh chu đến đáng sợ. Quần đáy dài và lúc nào cũng kéo lên cao thật cao. Áo sơ mi nhàm chán được gài đến tận cổ. Giày cậu đi là loại giày mà những ông lão thường hay mang. Nhìn cậu dù có ai thốt lên một tiếng vì hoảng sợ thì cũng không thể trách người ta được.
An biết mình xấu xí. Cậu biết rất rõ điều đó. Từ khi cậu có ý thức đến thế giới bên ngoài thì cậu đã biết điều bất công đó. Nhà cậu giàu có. Cậu sống torng nhung lụa, được ăn ngon mặc đẹp nhưng vẫn không thể làm cậu bớt trống trãi trong tâm hồn. Cậu biết một điều rằng cái thế giới này có một quy luật bất biến là yêu thích cái đẹp. Cái đẹp luôn được ưu tiên luôn được những điều may mắn. Tuy không phải tất cả nhưng hầu như là thế. Thật sự thế giới không có chỗ cho những đứa xấu xí như cậu.
Và An càng rơi vào bế tắc khi cậu phát hiện ra xu hướng tình cảm của mình. Trời có lẽ đã ban cho cậu may mắn là sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng lại lấy đi của cậu quá nhiều. Giờ đây cậu còn thua thứ căn bã trong xã hội. Cậu biết sống thế nào đây khi là gay lại còn xấu xí. Ai sẽ yêu thương cậu? Ai sẽ trở thành chỗ dựa cho cậu?
Nhưng thời gian trôi đi và An cũng dần chấp nhận sự thật đau đớn đó. Cậu không còn trông mong gì hơn vào chuyện tình cảm. Thật ra cậu đã chôn giấu trái tim mình vào sâu thẳm. Cậu học cách mỉm cười với sự bất công và bầu bạn với cô đơn. Cậu dần luyện tập cho tâm hồn trở nên chai sạn trước những lời chọc ghẹo. Dần dần cậu trở thành một người ít nói và lập dị. Cậu sống trong thế giới của riêng mình. Không ai có thể trách cậu được khi thế giới thực bên ngoài đã quá bất công.
Thế nên trong suốt những năm đi học cậu không hề làm bạn với bất kì ai. Cậu không muốn ai thương hại mình càng không muốn tự làm tổn thương mình. Vì hi vọng thật ra chỉ là sự thất vọng mang mặt nạ mà thôi. Đời đã dạy cho cậu như thế.
Như mọi ngày, An để cặp xuống bàn chót và ngồi yên bất động chờ giờ học bắt đầu. Và cũng như thường lệ bàn bên cạnh là một tên lười biếng đang nằm ngủ. Ấn tượng duy nhất của cậu về tên đó là lúc nào hắn cũng ngủ và ngủ. Hình như tên hắn là Khang thì phải. Nhưng mà hắn có là ai cũng không liên quan đến cậu. Mỗi người đều có một cuộc đời để mà sống. Nhưng hôm nay không giống mọi ngày. Hôm nay sẽ không trôi qua trong im lặng và vô vọng như trước nữa.
- Nè! Bạn gì ơi?
An nghe thấy tiếng gọi nhưng không ngẩn mặt lên. Vì cậu nghĩ rằng người ta không gọi mình. Ai mà muốn nói chuyện với cậu chứ, một đứa xấu xí dở người.
- Nè! Bạn gì đó ơi! - Cái giọng đó lặp lại.
Giờ thì cái giọng đó ở gần lắm rồi. Hình như là ở ngay trên đầu cậu. Trong lòng cậu bắt đầu xuất hiện suy nghĩ. " hình như hắn gọi mình thì phải!". An len lén ngẩn mặt lên. Hi vọng đây không phải là một trò đùa quái ác của bọn trong lớp.
Đứng trước mặt cậu là Ryan. Dĩ nhiên là cậu biết hắn ta. Có ai trong trường này mà không biết chứ. Hắn ta đẹp trai nhất trường mà. Và vấn đề ở đây là hắn đang làm gì trước bàn của cậu chứ. Người đẹp như hắn mắc mớ gì phải dây dưa với một đứa xấu xí như cậu. Khi nhìn thấy mặt cậu hắn mỉm cười. Nụ cười đó thật sự có khả năng khiến tim của cậu ngừng đập. Sao trên đời này lại có người đẹp trai đến vậy chứ?
- Bạn… è… bạn tên gì? - Hắn vừa gãi đầu vừa hỏi.
Phải nói là cậu rất ngạc nhiên. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này? Ryan, chàng trai nổi tiếng nhất trường đang bắt chuyện với An- đứa xấu xí nhất trường sao? Chuyện này còn lạ hơn heo biết nhảy bài Born This Way nữa.
- Mình… mình… tên… A… A…
- Bạn tên A hả? Tên lạ ghê luôn!
- Không! - Cậu lắc đầu nguầy nguậy. - Không! Không! Mình tên… An!
- À! An! Mình nhớ rồi! Rất vui được làm quen với bạn!
Hắn chìa tay ra trước mặt cậu. An rụt rè nắm lấy.
- Mình có việc phải đi! Hôm khác mình nói chuyện tiếp nha! - Hắn cười rồi chạy đi.
An ngồi lại đó tự nhéo vào đùi mình đến năm lần để chắc rằng đây không phải là giấc mơ. Nếu muốn Ryan có thể có được bất kì ai mà cậu ta muốn. Nhưng tại sao hắn lại hạ cố nói chuyện với cậu? Hay là… hay là… An ngồi đó với bong bóng mộng mơ và không hề biết rằng phía sau đó là một trò đùa độc địa.
Ryan chạy ra ngoài hàng lang và ngay lập tức lao vào đám bạn đang đợi sẵn của mình. Bọn chúng vừa rú lên cười vừa đấm vào lưng của hắn. Một tên tóc dựng đứng nói.
- Mày ghê thiệt nha! Dám nắm tay nó!
Đứa khác chen vào.
- Thấy ghê muốn chết luôn! Nhưng nhờ vậy mới có trò để chơi phải không tụi mày?
Cả đám cười lên sằng sặc như điên dại. Ryan nói.
- Có ai có khăn giấy không? Cho tao một miếng coi!
Một con nhỏ trông cũng khá nhanh nhẩu đưa cho hắn kèm theo một nụ cười.
- Đây nè anh! Lau tay phải không?
- Ừ! Không biết có lây bệnh xấu của nó không nữa!
Rồi hắn lau cật lực bàn tay đã nắm tay của An như vừa mới sờ vào cái gì đó ghê tởm lắm. Vừa làm hắn vừa nói.
- Bước tiếp theo làm gì?
Thằng tóc dựng đứng nhanh miệng nói ngay.
- Thì đơn giản thôi! Tụi này dàn cảnh cho mày làm anh hùng cứu mỹ nhân!
Nhỏ con gái trề môi.
- Mỹ nhân thiệt không?
- Thôi đi má! Nói cho vần thôi mà! Thằng đó có đầu thai tám chục khϊếp cũng không biết có đẹp lên không nữa!
Ryan nhăn mặt.
- Ừ! Mà sao nó xấu dữ vậy mậy? Từ trước đến giờ tao chưa thấy đứa nào xấu thậm tệ như nó vậy đó!
Rồi cả bọn phá lên cười hô hố thật độc ác. Bọn chúng đâu có biết An ở trong lớp vẫn còn ngây thơ nuôi dưỡng giấc mơ đẹp đẽ của mình. Bởi vì đây là lần đầu có người nói chuyện tử tế với cậu. Bởi vì đây là lần đầu tim cậu đập mạnh đến như thế. Và bởi vì đây là lần đầu mà người cậu thích chủ động bắt chuyện với cậu. Không thể diễn tả hết là cậu vui như thế nào. Nhưng cậu bé bất hạnh không bao giờ có thể ngờ rằng mình chỉ là một con rối để mua vui cho bọn tự cho mình là xinh đẹp kia.
Giờ ra về, trời vẫn mưa lất phất. Vào những ngày mưa thế này cậu thường thích đi bộ về nhà hơn. Cậu gọi điện cho tài xế nói đừng rước cậu rồi cất bước đi về trên đường phố mưa nhẹ nhàng. Từng đôi học sinh chở nhau trên chiếc xe đạp chúi rạp người dưới làn mưa mỏng manh. Tiếng cười của họ trong trẻo như tiếng gió vang đến tận chỗ cậu đang bước đi. Cậu buồn bã nhìn theo họ và thầm ước mơ, thầm mơ mộng. mơ một giấc mơ không bao giờ có thật.
Bỗng nhiên có tiếng gào thét sau lưng cậu. rồi một bọn côn đồ nào đó lái xe máy chạy đến giựt lấy cặp da của cậu. Quá bất ngờ cậu bị chúng hất té lăn xuống đường. Tay cậu trầy một đường dài rướm máu. Cậu không tiếc cái cặp nhưng cậu tức cho xã hội này vẫn còn tồn tại những hạng người như bọn chúng. Rồi nhanh như chớp, từ một góc nào đó bên kia đường, Ryan phóng ra đá vào xe bọn chúng. Bọn chúng té xuống đường trông có vẻ đau đớn lắm. Ryan tiến tới nhặt lấy cặp của cậu và nhìn bọn côn đồ trong giây lát. Rồi không hiểu sao bọn chúng lồm cồm ngồi dậy và leo lên xe chạy mất.
Thật tình là lúc đó An chưa bao giờ thấy ai dũng cảm như Ryan. Một người đàn ông đích thực có thể che chở cho cậu trước mọi hiểm nguy. Cậu không biết vì sao tim lại đập nhanh và mạnh đến vậy. hai má cậu đỏ bừng khi hắn từ từ tiến lại gần cậu.
- Bạn có sao không? - Hắn nhẹ nhàng hỏi.
- Không… mình không sao!
- Bọn này càng ngày càng lộng hành! Đúng là tụi cặn bã! - Hắn nói như bất bình lắm. Đúng là hắn đã có năng khiếu diễn xuất ngay từ rất sớm. Và dĩ nhiên có một đứa tin đứng sái cả cổ.
- Cảm… cảm ơn bạn nhiều nha! - Cậu đỏ mặt cúi xuống lẩm bẩm.
Hắn gãi gãi đầu rồi nói.
- Bạn dễ thương thật!
Rồi chạy đi.
Cảnh tượng sẽ rất lãng mạn và dễ thương nếu như trong lúc chạy Ryan không đưa tay lên miệng để ngăn cơn buồn nôn. Vậy mà từ đằng sau An lại mơ mộng nhìn theo cái dáng cao đầy nam tính đó một cách tôn thờ.
Hình như là cậu đã yêu mất rồi.
Mưa vẫn cứ rơi như khóc thương cho ai đó…
…
Buổi trưa An đang nằm đọc sách thì có tiếng chuông cửa. Một lát sau người giúp việc gõ cửa phòng cậu và nói.
- Có bạn đến tìm cậu chủ!
An mệt mỏi nói.
- Ai vậy?
- Tôi không biết! Cậu ta nói tên là Ryan!
An phóng từ trên giường xuống với một tốc độ đáng ngạc nhiên. Và cũng bằng cái tốc độ ấy cậu chạy ra cửa. Cậu mở cửa rào ra và ngay lập tức choáng ngợp trước vẻ đẹp trai của Ryan. Hắn mặc một chiếc áo thun màu trắng đơn gian bó sát vào cơ thể rắn chắc. Chiếc quần kaki màu nâu cũng ôm một cách thon gọn vào đôi chân. Màu của chiếc quần rất hợp với đôi giày cổ cao màu đen. Hắn đang cưỡi trên một con Air Blade đen bóng. Tóc hắn vuốt theo kiểu bờm ngựa để lộ vầng trán cao cùng với gương mặt điển trai. Phải nói rằng tên này thật sự rất đẹp mã. Đã vậy hắn còn cố tình mỉm cười làm An muốn ngất xỉu ngay tại đó.
- Ryan… bạn đến … có… chuyện gì không? - Không hiểu sao cứ đứng trước mặt hắn là cậu lại không thể nói năng cho tử tế.
- Bạn rảnh không? Mình đi chơi đi! - Hắn thản nhiên đề nghị.
Hắn đâu biết rằng chỉ với một lời nói của hắn thôi cũng đủ làm cho An vui đến có thể chết đi. Hắn chỉ là một kẻ tàn nhẫn đùa giỡn với tình yêu của người khác. Hắn không đáng để có một tình yêu.
- Dĩ nhiên… là rảnh! đợi… đợi mình một chút! - Rồi cậu nhanh chóng chạy vào nhà.
Lần đầu tiên hắn thấy An trong thường phục ở nhà. An mặc áo thun đơn giản với chiếc quần ngắn. Khi nói chuyện hắn không thể không chú ý đến đôi chân thon dài trắng tươi không một sợi lông nào của cậu. Thậm chí chân của những đứa con gái hắn từng đi chung cũng không có đứa nào đẹp được như vậy. Nhờ chiếc áo thun ôm khá sát vào người hắn mới thấy được dáng của An khá đẹp. Có thể ông trời cũng cố gắng bù đắp cho gương mặt của cậu. Nếu như gương mặt của An khá hơn một chút thì cậu ta hoàn toàn có thể trờ thành một người mẫu đầy triển vọng.
Hắn không phải đợi lâu. An nhanh chóng thay đồ và chạy ra với hắn. An mặc áo sơ mi đơn giản với quần jean đen. Cậu rụt rè ngồi phía sau hắn. Ngay khi cậu vừa ngồi xuống hắn đã phóng đi. An thậm chí còn không kịp nhắc hắn phải đội mủ bảo hiểm. Thật ra hắn muốn chạy cho nhanh, tìm chỗ nào thật vắng để không có ai thấy được hắn đi chung với cậu. Hắn là vậy đó.
Cái công viên vắng vẻ chẳng ai thèm tới này bỗng nhiên trở thành một nơi thơ mộng với An. Cậu và hắn ngồi trên môi băng ghế cũ. Trên đầu là một tán câu rộng lớn đầy ắp những tia nắng mong manh. Công viên quả thật rất vắng vẻ. không có một dáng hình nào trên cái nền màu xanh ngọc bích này. Nếu có một cái gì đó lay động thì cũng chỉ là những cái câu đưa mình theo gió mà thôi.
An ngồi im và thấy lòng mình thật hồi hộp. Cậu tự hỏi vì sao hắn không nói lời nào. Hắn cũng như cậu ngồi đó với đôi mắt hướng về một phương xa xăm nào đó. Trông hắn lúc này tĩnh lặng như một loài câu cổ thụ, thật vững chãi và mạnh mẽ. Cậu yêu từng giây khắc ở bên hắn. Từng phút giâu trong đi không hề vô nghĩa. Tất cả đều được trái tim ngây thơ của cậu ghi lại. Cho dù sau này, đó sẽ là nỗi đau bất tận mỗi khi cậu nhớ lại.
Một cơn gió thổi qua làm tóc cậu tung bay. Tóc hắn không bay được vì được giữ nếp bởi wax. Rồi hắn nhìn thật sâu vào đôi mắt cậu. Đôi mắt là thứ đẹp nhất trên gương mặt cậu. Chúng sâu thẳm và lúc nào cũng như chất chứa đầy u phiền. Thật lâu sau khi đắm mình vào màn đêm huyển dịu đó hắn mới bật ra lời nói.
- Ê! Hay là mình quen nhau đi!
Tim cậu như ngừng đập khi từng ngôn từ đó nhẹ nhàng chạm vào tim cậu. Cậu không thể tin vào những gì mình vừa mới nghe thấy. Cậu chớp chớp hàng mi dài của mình đôi lần cho bớt bối rối. Không hiểu vì sao mà tim hắn lại khẽ đập lên một nhịp làm toàn thân hắn xuyến xao. Nhưng cảm giác ấy chỉ kéo dài vài giây mà thôi rồi biến mất như chưa hề tồn tại. Hắn vội nói.
- Bạn chưa cần trả lời mình bây giờ đâu! Nhưng mai là sinh nhật mình! Nhất định bạn sẽ đến để dự tiệc chứ? Lúc đó bạn phải nói cho mình câu trả lời đó nha!
Cậu muốn gào lên rằng cậu đồng ý nhưng không hiểu sao đôi môi không thể thốt nên lời. Cuối cùng khi hắn chở cậu về cậu vẫn không thể nói được lời nào. Vẫy tay chào tạm biết hắn cậu chạy ngay vào phòng mình rồi đóng cửa lại. Cậu ngồi xuống ngay tại chỗ vào ôm lấy hai đầu gối. Mặt cậu đỏ như mặt trời. Đây có phải là mơ không? Nếu đây là mơ thì nó thật sự rất tuyệt vời. Tâm trí cậu bắt đầu mơ đến buổn tiệc ngày mai. Cậu sẽ mặc gì đây? Cậu sẽ nói với hắn thế nào đây? Rốt cuộc thì đời cũng đâu có phải là đáng vứt đi hoàn toàn đúng không?
…
- Mày nghĩ nó tới không?
- Sao mà không! Nó mê thằng Ryan muốn chết mà!
- Nó mà không tới thì trò vui của tụi mình đi đời đó nha mấy ba mấy má!
- Tới mà! - Ryan nói như khẳng định. - Mà tao thấy tui bây đừng có làm gì quá đáng nha!
Tên tóc dựng nói ngay.
- Làm gì mà quan tâm dữ vậy? Bộ mê ẻm rùi hả?
Ryan ngay lập tức nói.
- Mày điên à? Đẹp trai như tao mắc gì phải đi thích cái thằng xấu như ma đó! Cho xin hai chữ bình yên đi ha!
Cả đám cùng ùa lên cười. Trình độ hùa và xạo của mấy em này thật kinh khủng. chém gió là vô địch luôn.
Rồi ngay lập tức cả đám nín bặt khi thấy An bước vào. Tụi nó đang đứng trong một căn phòng khách sang trọng. Chùm đèn bằng pha lê treo trên trần nhà tỏa ra thứ ánh sáng vàng ấm áp. Bộ ghế sa lông màu trắng sữa như nhuộm sắc vàng ấm áp này. Từng bức tranh sơn dầu trên tường toát lên một phong thái lịch lãm và thật sang trọng.
Thấy ai cũng nhìn mình chằm chằm An thấy hơi ngại. Cậu mặt áo sơ mi đen bên trong và một chiếc áo ghi lê trắng bên ngoài. Chiếc quần jean trắng ôm lấy đôi chân dài thon thả đáng ghen tị của cậu. Dù là vậy nhưng vẫn không là gì so với những đứa ở đó. Chúng dĩ nhiên là đẹp hơn cậu. Nhưng những gương mặt xinh đẹp đó đang âm mưu một chuyển khủng khϊếp. Ryan phá tan bầu không khí ngượng ngập bằng cách tươi cười nói.
- An! Cuối cùng bạn cũng đến!
An cũng mỉm cười và nói.
- Mình đến để cho bạn biết câu trả lời của mình mà!
Một con nhỏ bụm miệng lại cười. Đúng lúc đó thì cánh cửa đóng lại sau lưng An. Cả bọn trừ Ryan bắt đầu vây quanh An và nhìn cậu bằng đôi mắt lộ rõ vẻ kinh bỉ tột cùng,. Giống như chúng đang nhìn một vật gì đó vừa mới chui từ dưới bồn cầu lên. Một đứa cật tiếng nói.
- Bộ mày tưởng mày đẹp lắm hả?
An còn chưa kịp trả lời thì đứa khác đã chen vào. Đó là một con nhỏ mặc một cái váy màu đỏ lòe loẹt.
- Mày thấy ghớm! Từ trước đến giờ tao chưa thấy ai xâu như mày!
- Bộ mày nghĩ Ryan thích mày thật hả? Đồ ngu! Giờ mày đừng mong mà yên ổn ra về!
An thấy bị xúc phạm bởi những lời lẽ đó. Cậu nói với giọng bức xúc.
- Các người nói gì vậy?
Bỗng nhiên hai thằng con trai tiến lên và nói với giong thật đểu cán.
- Cưng nhìn kĩ tụi anh coi có quen không?
An giật mình khi nhận ra tụi nó. Chính là hai thằng đã giựt cặp cậu hồi bữa. Giây phút đó tất cả sự thật đã phơi bày. Sự lừa dối của Ryan, sự tàn nhẫn của bọn chúng. Nhưng mà sao tim cậu vẫn cố phủ nhận đó là sự thật. Cho đến khi…
Tụi con trai lao về phía cậu và bắt đầu giật áo của cậu. An gào lên nhưng bọn chúng vẫn không buông tha. Chúng nở một nụ cười tàn bạo trên môi và ra sức giật thật mạnh. Cuối cùng chiếc ao ghi lê mỏng mang bị rách. An loạng choạng té xuống sàn. Tụi con gái hè nhau cười và lấy điện thoại ra quay phim. Vừa quay tụi nó vừa kêu lên đầy phấn khích.
- Xé nó nữa đi tụi bây!
- Lột đồ nó ra! Quay mới đã! Tung lên youtube chắc view cao lắm à!
Nước mắt của An rơi ra. Cậu hướng về phía Ryan để cầu mong sự giải cứu nhưng Ryan chỉ nhìn đi nơi khác. Khoảng khắc đó trái tim cậu tan nát. Bọn chúng vẫn cứ cáo xé thân thể cậu với những tràng cưới điên dại bất tận. Nước mắt cậu vẫn cứ rơi. Tim cậu đã bị sự tàn nhẫn là cho chết đi. chết đi từ khoảng khắc đó. Và cậu cũng thề rằng nhất định cậu sẽ trả thù. Cậu sẽ trả thù hết tất cả bọn đê tiện kia. Đặc biệt là Ryan.
- Tại… tại sao các người lại làm vậy với tôi? Tôi có làm gì các người đâu?
- Sao hả? - Một con nhỏ vừa quay phim vừa trả lời. - Vì mày xấu quá làm tụi tao ngứa mắt! Xấu quá thì chết đi chứ sống làm gì cho chật đất em à!
An cắn chặt môi. Vì cậu xấu ư? Vì gương mặt này mà cậu phải chịu đựng sự sỉ nhục tàn tệ như vậy ư? Cậu làm gì có quyền được lựa chọn gương mặt cho mình. Cậu có lỗi gì đâu khi phải mang lên một gương mặt xấu xí như vậy chứ. Còn những kẻ xinh đẹp kia. Họ may mắn hơn cậu nhưng tại sao họ lại dùng sự may mắn đó mà chà đạp lên nhân phẩm của cậu. nếu đã vậy! Nếu xấu thật sự là một cái tội thì nhất định cậu sẽ xinh đẹp hơn bất kì ai! Cậu sẽ làm cho chúng phải trả giá, phải ngước nhìn cậu bằng đôi mắt ngưỡng mộ đến phát ghen tị. Hãy chờ đó…
Nước mắt đã ngừng chảy trên mặt của An. Giờ đây cậu đón nhận những trò hành hạ của bọn chúng bằng một gương mặt lạnh lùng vô cảm. Chán nản và hết hứng thú bọn chúng đá cậu ra khỏi nhà. Cậu lết về nhà với thân thể tàn tạ đó. Cậu không gọi tài xế, cậu muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy cậu. Cậu muốn nhớ mãi nỗi nhục này. Cậu sẽ nhớ mãi nó. nhớ mãi để mà trả thù.
Vào sáng hôm sau cậu xuống nhà và nói với ba mẹ rằng.
- Con muốn phẫu thuật thẩm mĩ!
Dĩ nhiên là họ không hề ngăn cản cậu. Họ tìm cho cậu thẩm mĩ viện tốt nhất và uy tính nhất. Dù biết phẫu thuật sẽ rất đau đớn và sẽ để lại di chứng sau này nhưng An bất chấp. Những tiếng cười man rợ đó vẫn vang mãi trong đầu cậu. Và chính gương mặt lạnh lùng quay đi kia mới thật sự ám ảnh cậu. Tất cả cho cậu một sức mạnh to lớn để vượt qua tất cả.
Ngày cậu hoàn tất tất cả các cuộc kiểm tra. Cậu xuất hiện trước mặt cha mẹ mình bằng một gương mặt hoàn toàn mới. Cậu đẹp đến nỗi ngay cả cha mẹ cậu cũng không nhận ra cậu là ai. Phải! Cậu đẹp! Quá đẹp! Nếu như ai đã từng biết cậu thì dù có đánh chết hắn cũng không thể nhận ra. Duy chỉ có đôi mắt. Vẫn sâu thẳm và buồn bã như xưa. Không chút ấm áp.
Và giờ là lúc để cậu trả thù…