Chương 2: Kim chủ bí mật quan sát, đúng lúc nhìn thấy cảnh thay quần áo... Lâm Thanh Thanh mơ hồ, chớp mắt một cái. Nhìn thấy ánh mắt đáng sợ kia, cô nhỏ giọng trả lời: "Không, không muốn làm gì hết. Tôi chỉ muốn tìm kim chủ nói chuyện..."
Câu nói cuối cùng vừa được thốt ra đã khiến Lâm Thanh Thanh hối hận đến mức muốn nuốt luôn đầu lưỡi của mình, nói cái gì mà nói chứ, có ai lại bình tĩnh nói chuyện phiếm với anh chứ...
An Tu nghe vậy thì nhíu mày, đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia u tối. Anh khoanh hai tay lại, bình tĩnh hỏi cô: "Được, cô muốn nói gì với tôi?"
Lâm Thanh Thanh nhất thời trở nên ấp a ấp úng, hơn nửa ngày mới lắp bắp nói: "Tôi, tôi thấy hơi chán..."
An Tu lạnh lùng cười, nói: "Vậy cô muốn làm thế nào để khỏi chán, tôi thả cô ra à?”
Lâm Thanh Thanh khẽ rụt vai, cô thật sự không phải muốn đi ra ngoài. Ra ngoài làm gì chứ, còn không bằng nằm thoải mái ở đây, cô sợ hãi nói: "Không, không phải. Tôi chỉ muốn tìm chuyện gì đó để làm, chẳng hạn như đọc vài quyển sách..."
An Tu nhíu mày, hỏi: "Cô muốn đọc gì?"
Ơ? Kim chủ dễ nói chuyện như vậy sao?
Mắt của Lâm Thanh Thanh sáng lên, miệng lưỡi bỗng chốc trở nên lanh lợi mà vui vẻ nói: "Tôi muốn đọc những quyển sách ở đây có được không?"
Cô chỉ tủ sách thật to phía sau An Tu, phía trên tủ có nhiều loại sách, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu quyển.
An Tu đang định gật đầu đồng ý nhưng một luồng điện xẹt ngang qua đầu khiến anh nhớ đến một chuyện. Hứa Diệc Hàm vốn không thích đọc sách, thậm chí có thể nói là ghét đọc sách.
Nhiều nhất thì cô ta chỉ nhìn sơ qua một cuốn tạp chí thời trang, nhưng đến chuyên mục của tạp chí thời trang cô ta còn không thèm xem.
Cứ như là cô ta thật sự đã thay đổi rồi.
An Tu nheo mắt lại, thử dò xét nói: "Cô thích đọc sách?"
Lâm Thanh Thanh nhanh chóng thẳng thắn thừa nhận, cô nói: "Thích, sách nào tôi đọc cũng được, tôi không kén chọn!"
Cô không biết chủ nhân cũ của cơ thể thích gì cho nên đã cố ý nhấn mạnh rằng loại nào cũng đọc được.
Thật ra Lâm Thanh Thanh chẳng phải kẻ ngốc, cô biết chuyện bản thân không phải là chủ nhân của cơ thể này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Dù sao thì cô cũng không có được bất kì kí ức nào của chủ nhân cơ thể này nên dù thế nào cũng không thể diễn tròn vai của cô ta được.
Nếu như sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện thì chi bằng cô tự mình thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cố gắng tranh thủ lấy được sự khoan dung.
Bên cạnh đó còn có một nguyên nhân quan trọng khác, Lâm Thanh Thanh cảm nhận được rằng chủ nhân của cơ thể này đã làm ra chuyện gì đó chọc giận kim chủ, nếu không thì vết thương trên đầu và xiềng xích trên chân cô từ đâu mà ra?
Để có thể không lo không nghĩ, không cần lo lắng về chuyện ăn uống, cũng không cần ra khỏi cửa, cô nhất định phải dốc lòng, dốc sức khiến kim chủ vui vẻ mới được!
Dĩ nhiên, Lâm Thanh Thanh ngốc nghếch lại không nghĩ đến một khả năng khác, đó chính là sau khi An Tu biết cô không phải là Hứa Diệc Hàm thì sẽ đuổi cô đi như thế nào…
An Tu cúi đầu nhìn đôi mắt trong sáng, ngây thơ vô tội của cô, quan sát cô nghiêm túc tựa như lần đầu tiên gặp cô. Ánh mắt nghiêm túc kia khiến Lâm Thanh Thanh có cảm giác như bị nhìn thấu mọi chuyện, không thể che giấu được gì.
Một hồi lâu, An Tu mới lên tiếng: "Tôi biết rồi, cô về phòng nghỉ ngơi trước đi. Lát nữa An Bình sẽ đến kiểm tra cho cô."
Lâm Thanh Thanh do dự rời đi, được nửa đường lại lưu luyến không rời mà quay đầu nhìn An Tu, trong đầu không ngừng hỏi một câu.
Anh có tin hay không?
Một mặt cô cảm thấy người như kim chủ thì không thể nào không nhận ra được sự thay đổi của mình, nhưng mặt khác lại nghĩ chuyện "hồn xác không đồng nhất" này rất khó khiến người khác tin được, dù sao thì cũng quá mức hư cấu.
Lâm Thanh Thanh đột nhiên nhớ đến hình như An Bình chính là bác sĩ riêng của kim chủ, anh gọi bác sĩ đến nói không chừng là chẩn đoán xem cô có bị đa nhân cách hay không.
Cầu mong kim chủ sẽ không đuổi cô đi, cô thật sự không nỡ…
May mà An Bình chỉ tiến hành kiểm tra cơ bản cho cô rồi gỡ bỏ băng gạc trên đầu của cô mà thôi.
"Cơ thể hồi phục khá ổn, thời gian này phải chú ý nghỉ ngơi, không nên quá u buồn, kích động cũng tránh hoạt động quá mạnh..." An Bình nói luyên thuyên một tràng, sợ cô gái này nghĩ quẩn rồi lại làm loạn.
Lâm Thanh Thanh vừa gật đầu đồng ý từng cái một, vừa dè dặt giấu kỹ xích sắt trên chân mình.
Đúng, cô không thể để cho người khác biết kim chủ đã làm gì với mình. Nếu như lương tâm của vị bác sĩ này trỗi dậy rồi vạch trần kim chủ thì cô biết đi đâu để tìm được một vị kim chủ như vậy, một cuộc sống như thế?
Khi An Tu vừa đi vào đã thấy dáng vẻ ngốc nghếch của người nào đó. Anh thật sự muốn nói cho cô biết rằng đừng chỉ giấu mỗi phần chân thôi, cô không thấy sợi dây xích đang nằm dài trên đất sao!
Dĩ nhiên Lâm Thanh Thanh không biết trong lòng An Tu đang chửi mình ngu ngốc, mà cho dù biết thì có lẽ cô cũng mặt dày mà chấp nhận. Dù sao trong lòng cô thì trời đất bao la, kim chủ là lớn nhất!
Tự trọng? Thứ này đã bị vứt đi vào thời điểm cô nằm dài trên chiếc giường rộng lớn này rồi!
Lâm Thanh Thanh nhìn thấy An Tu đi vào thì nụ cười trên mặt càng thêm vui vẻ lấy lòng. Nhìn thấy tên tay anh cầm theo mấy cuốn sách, nụ cười trên mặt cô càng lúc càng vui vẻ, mắt sáng long lanh.
An Tu đặt sách lên bàn với vẻ tự nhiên, rồi nói với Lâm Thanh Thanh: "Đây là để cô đọc lúc nhàm chán, đọc xong thì nói với tôi, đừng tuỳ tiện đến phòng làm việc quấy rầy tôi."
Lâm Thanh Thanh nhìn qua những cuốn sách kia thấy có rất nhiều thể loại, cô cũng cảm thấy hứng thú, lập tức nghiêm túc lên tiếng: "Cảm ơn kim chủ, anh thật tốt."
An Bình đang định đi ra khỏi cửa vừa nghe thấy câu này, bước chân bỗng chốc loạng choạng.
Cô gái, cô có chắc mình nói thật không? Cô chắc chắn không giả vờ như không thấy sợi xích trên chân mình chứ?
Mặc kệ An Bình sụp đổ như thế nào thì mối quan hệ giữa An Tu và Lâm Thanh Thanh đã trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.
Một người thì cảm thấy cuộc sống hiện tại quá tốt, muốn ôm chặt chân kim chủ nên cố ý ngoan ngoãn lấy lòng. Một người thì cảm thấy sau khi cô bị tai nạn xe thì đã trở nên quá ngu ngốc, không đáng để phòng bị... Ừ, tóm lại là tất cả tạm thời rất ôn hòa.
Đêm đến, sau khi An Tu xử lý xong công việc của một ngày thì mở máy tính lên như thường lệ, nhấp chuột hai lần thì trên màn hình hiện ra một khung cửa sổ, bên trong hiển thị hình ảnh của máy giám sát theo dõi, còn giám sát ai… Không cần nói cũng biết.
Tai nạn xe xảy ra đã gần một tháng, An Tu cũng hiểu ra Hứa Diệc Hàm bây giờ không còn là Hứa Diệc Hàm nữa, mặc dù cơ thể vẫn là cô ta nhưng linh hồn bên trong đã thay đổi rồi.
Chỉ là cho dù có biến thành người khác thì An Tu cũng không có ý định thả cô ra, cũng không muốn gỡ bỏ dây xích chân kia.
Đối với việc Hứa Diệc Hàm rời đi, anh không có một chút cảm giác nào. Sở dĩ anh giam giữ Hứa Diệc Hàm cũng chỉ vì người phụ nữ này không giữ lời hứa lúc đầu, phản bội anh. Sau khi giam cô ta lại thì cho đến bây giờ cũng chưa từng tra tấn, chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn tinh thần của cô ta suy sụp từng chút một.
Mà bây giờ, Hứa Diệc Hàm rời đi đã đổi thành một linh hồn ngoan ngoãn nghe lời... Anh vẫn không có ý định thả cô, muốn xem thử xem linh hồn này có giống với Hứa Diệc Hàm lúc trước hay không.
Ngay cả An Tu cũng không phát giác ra rằng mình càng ngày càng chú ý đến Lâm Thanh Thanh, vượt xa so với sự chú ý dành cho Hứa Diệc Hàm lúc trước.
Người hầu mang một tách cà phê đến, An Tu ưu nhã nhấp cà phê rồi tiếp tục xem camera.
Vì vết thương do xiềng xích ở chân nên cô không tiện mặc quần, nếu như không phải khe hở kia quá lớn, đồ lót cũng… Khụ khụ, lạc đề rồi. Bản thân Lâm Thanh Thanh là người không quá chú trọng đến việc ăn mặc nên tùy tiện lựa lấy một chiếc váy liền rộng thùng thình treo trong tủ rồi mặc lên người, thoải mái là lựa chọn hàng đầu.
Mặc dù có tuỳ ý thế nào đi nữa, nhưng dựa theo gu thẩm mĩ của Hứa Diệc Hàm trước đây thì quần áo có thể được đặt trong tủ chắc chắn cũng không tệ. Hơn nữa vóc người và khuôn mặt của cô ta rất đẹp, mấy ngày nay ăn xong lại ngủ ngon nên khí sắc cực kì tốt, vì thế dù cho Lâm Thanh Thanh ăn mặc như thế nào thì cũng rất xinh đẹp.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm suông màu xám, nằm sấp trên giường, cong hai chân lên mà đọc sách. Da thịt trần trụi được mái tóc đen óng ánh cùng với màu sắc tối của chiếc váy làm nền càng làm nổi bật vẻ trắng nõn, nhất là thứ màu trắng ẩn hiện ở bắp đùi kia…
An Tu không thiếu tiền nên camera được lắp đặt trong nhà đều là loại tốt nhất, tất nhiên chất lượng hình ảnh cũng rõ ràng nhất. Vì thế anh thấy cực kỳ rõ ràng, ngay cả họa tiết viền ren bên cạnh thứ màu trắng kia cũng thấy rất rõ…
Lúc Lâm Thanh Thanh đọc sách đến đoạn xuất sắc thì hai chân cô đung đưa càng vui vẻ. Trong chốc lát phần thịt nhỏ nơi màu trắng lộ ra hơn phân nửa, cặp mông đầy đặn, mượt mà và săn chắc, nhìn qua giống như hai quả đào chắc nịt, căng tròn.
Ánh mắt An Tu tối xuống một chút, anh không khống chế được ánh mắt của mình mà chăm chú nhìn vào hình ảnh theo dõi như tám chín trăm năm chưa từng thấy phụ nữ.
Nhắc đến cũng thật kỳ quái, trước đây khi Hứa Diệc Hàm vẫn là Hứa Diệc Hàm thì anh chưa từng nghĩ đến việc chạm vào cô ta. Chung quy là vì khi đó ánh mắt của cô ta chứa đựng quá nhiều du͙© vọиɠ khiến cho người có bệnh sạch sẽ bẩm sinh như anh cảm thấy khó chịu. Nhưng bây giờ cô ta đã biến thành một người khác, khí chất trong sáng, sạch sẽ hơn rất nhiều khiến anh nổi lên du͙© vọиɠ với cô lúc nào không biết…
Rõ ràng là cùng một cơ thể, chỉ đổi thành một linh hồn khác lại có sự khác biệt lớn như vậy?
An Tu không thể hiểu nổi nhưng cũng không nghĩ nhiều, có vẻ là vì hình ảnh theo dõi lại có sự thay đổi.
Thói quen sinh hoạt của Lâm Thanh Thanh có thể nói là tệ hại đến mức rối tinh rối mù, dù sao thì vốn dĩ cô cũng là một người luôn chết dí trong nhà ngày này qua ngày khác, muốn làm gì thì làm cái đó. Muốn ngủ thì ngủ, muốn ăn cơm thì ăn cơm, muốn chơi thì chơi… Quả thật là không thể nào tuỳ ý hơn được nữa.
Cho nên dù là hai ba giờ sáng cũng không cản được việc cô muốn tắm rửa.
Có lẽ vì thấy bây giờ đang là rạng sáng, bên trong phòng cũng chỉ có mỗi bản thân, vì thế Lâm Thanh Thanh nhanh chóng dựa theo thói quen trước đây mà đứng trong phòng cởi hết quần áo trước rồi mới ôm khăn lông vào nhà tắm.
Chiếc váy suông sẫm màu kia bị hai tay cởi bỏ. Cô không thích mặc áσ ɭóŧ lắm nên sau khi cởi váy ra thì cũng chỉ còn mỗi qυầи ɭóŧ để che thân, mà sau đó chiếc qυầи ɭóŧ cũng nhanh chóng bị cởi bỏ…
An Tu nhìn động tác cởϊ qυầи lót vụng về của cô, cô dây dưa với xích sắt kia cả buổi trời, thân thể trắng nõn cứ nhích tới nhích lui, cặp ngực cũng đung đưa tới lui, cả chỗ riêng tư cũng thoắt ẩn thoắt hiện… Hô hấp của An Tu càng trở nên nặng nề, thân dưới không biết đã nhô cao thành lều trại từ lúc nào.
Anh do dự một chút, cuối cùng cũng không ngăn được du͙© vọиɠ, mắt nhìn chằm chằm màn hình còn tay thì chậm rãi đưa xuống…
Thế nhưng người phụ nữ trong video vẫn không buông tha cho anh. Chỉ thấy Lâm Thanh Thanh đứng trước gương lớn và giật nảy mình, còn đưa tay xoa xoa bầu ngực lớn, thật giống như đang tự an ủi vậy…