Chương 13: Phó Thành Xuyên

Trước khi yến hội chính thức bắt đầu, Phó Thành Xuyên khoan thai đến muộn.

Thời điểm anh ta đến cũng không cảm thấy mình đi muộn, rốt cuộc anh ta đối với Nghê gia không có hảo cảm gì, nhưng lại không thể không cùng Nghê gia hợp tác.

Phó Thành Xuyên trực tiếp đêm lễ vật đưa cho người hầu, bất động thanh sắc hỏi: "Như thế nào còn chưa thấy đại tiểu thư nhà ngươi?"

Anh ta đã tới rồi, cô còn không mau ra nghênh đón một chút?"

Người hầu trả lời: "Đại tiểu thư hiện tại đang ở trên lầu mở xem lễ vật."

Phó Thành Xuyên nghĩ thầm hôm nay không phải là lễ trưởng thành của nhị tiểu thư sao, làm thế nào Nghê Tư Nam cũng có lễ vật... ...

Anh ta không hỏi, nhấc chân tiến vào đại sảnh, lập tức thu hút vô số tầm mắt, làm ảnh ta không thể nào hiểu được trong lòng có cảm giác bất an.

Giống như đang xem kết quả của một thí nghiệm nào đó.

Anh ta trong lòng mơ hồ, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra khiêm tốn có lễ mà cùng người khác trò chuyện, mãi cho đến khi có người có quan hệ tốt với anh ta nhắc nhở: "Anh còn chưa biết đi, xem bên kia ... ..."

Phó Thành Xuyên nhìn theo hướng người đó vừa chỉ.

Gương mặt vốn mang theo tươi cười bỗng chốc cứng đờ, hô hấp lập tức ngưng trệ.

Đêm nay căn bản không có ai nói cho anh ta biết.... Phó Ngộ Bắc cư nhiên tới!

Cho dù hai ngày trước anh ta đã cho mình xây dựng tốt tâm lý, nhưng hai ngày nay Phó Ngộ Bắc không có tính toán gặp anh ta.

Phó Thành Xuyên hít sâu một hơi, đi hướng bên kia.

Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, Phó Ngộ Bắc trên mặt nhìn không ra bất kỳ tỳ vết gì, hình dáng rõ ràng, ngủ quan thâm thúy, năm tháng càng làm tăng thêm sự hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.

Phó Thành Xuyên cười nói: "Chú nhỏ tới thật sớm."

Chung quanh an tỉnh lại.

Tình hình Phó gia hiện tại ai ai cũng biết bây giờ rốt cuộc chú cháu hai người cũng chạm mặt nhau, tất cả mọi người đều chờ xem kịch hay diễn ra như nào.

Sẽ không trở mặt ở tại đây chứ?

Phó Ngộ Bắc ngước mắt, nhìn vào đôi mắt che giấu không được nội tâm của cháu trai, thông thả ung dung mà mở miệng: "Thành Xuyên đã trưởng thành rồi, về nước lâu vậy hôm nay mới nhìn thấy cháu."

Ngữ khí bình đạm, thậm chí còn cười một cái.

Phó Thành Xuyên lại cảm thấy lời chú nhỏ nói mang theo một tầng ý nghĩa khác, nhắc nhở sự tình phía trước, giống như còn đang nói anh ta bất kính với trưởng bối.

Thấy không có kịch hay xem, quần chúng vây xem âm thầm đáng tiếc.

Nghê Kiện An lập tức tuyên bố, yến hội chính thức bắt đầu.

Ông ta lần này quả thật bỏ không ít công phu tổ chức lễ trưởng thành cho con gái, không chỉ chuẩn bị tốt, còn soạn sẵn bản thảo xem sau khi bắt đầu thì nên nói gì, ghi lại tỉ mỉ từng bước, rất ra dáng một nhà văn ưu tú.

Nghê Tư Nam đang cùng bạn tốt của cô là Chu Vị Vị ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.

Chu Vị Vị là con gái duy nhất của Chu gia, nhưng cha mẹ có chút không đàng hoàng dẫn đến tính cách của cô có chút mơ hồ.

Cô ấy tò mò hỏi: "Những lời bác của cậu nói nghe thật hay, đều là ông ấy nghĩ ra sao?"

Nghê Tư Nam nghĩ nghĩ: "Có thể là tiêu tiền tìm người viết."

"... ..."

Chu Vị Vị không còn lời nào để nói, lại xoay đề tài hiếu kỳ nói: "Mình nghe Tưởng Cốc nói, cậu muốn hủy hôn với Phó Thành Xuyên?"

Nghê Tư Nam gật đầu: "Là mình nói với ông nội."

Bất quá việc này liên quan đến hai nhà, ông cụ vẫn là muốn cùng Phó gia nói một tiếng.

Trên khán đài, ông cụ Nghê cũng ra mặt nói mấy câu, nhưng thân thể ông không thích hợp ở lâu ở nơi ầm ĩ náo nhiệt, nên thực mau liền trở lại nghỉ ngơi.

Trước khi đi còn phóng tầm mắt nhìn đến hai nơi.

Nghê Tư Nam đang cân nhắc, vừa vặn có người hầu tới đây truyền lời: "Đại tiểu thư, lão gia mời cô cùng Phó thiếu gia cùng nhau đi qua."

"Đã biết."

Cô nhấp một ngụm rượu, chuẩn bị tinh thần, nhìn sang liền thấy Chu Vị Vị hai mắt sáng ngời nhìn cô.

"Cậu đây là cái biểu tình gì?

"Đây không phải là chị em tốt mình đây cho cậu cổ vũ sao." Chu Vị Vị giơ lên nắm tay: "Lấy ra khí thế nữ vương của cậu mà chiến đấu nhé!"

Nghê Tư Nam một cái liếc mắt, Chu tiểu thư liền im miệng.