Chương 11: Quà ra mắt

Đoàn người vào đại sảnh.

Nghê Tư Nam mới từ trên cầu thang xoắn ốc xuống dưới, mới đi về phía trước đã thấy Phó Ngộ Bắc bị vây ở trung tâm.

Người đàn ông mặc tây trang đứng ở dưới ánh sáng, quần áo phản chiếu ra một tầng ánh sáng như hoà, đến mặt mày cũng tỏa ra một tầng kim quang nhàng nhạt.

Trùng hợp Phó Ngộ Bắc cũng giương mắt, ánh mắt xuyên qua hai mươi mấy người đang vây trước mặt, thập phần tinh chuẩn dừng lại ở trên người cô.

Hôm nay, Nghê Tư Nam mặc một kiện lễ phục. Chân váy có màu đỏ làm tôn lên làn da trắng mịn của cô, cẳng chân vừa thẳng vừa dài lộ ở bên ngoài, dưới chân là đôi giày cao gót màu bạc phản chiếu ra ánh sáng lộng lẫy.

Một đôi mắt trong trẻo, phản phất như chứa tất cả các ngôi sao hiện hữu trên bầu trời bên trong đó.

"... ... Phó tổng, lần này ngài về nước là tính toán khai phá miếng đất ở ngoại thành phải không, Vân Hòa Thiên Cảnh cái tên này rất có ý gợi mở, quả nhiên ... ..."

Một vị lão tổng ở bên cạnh nói hăng say.

Mà Phó Ngộ Bắc đứng ở kia, thần sắc đạm nhiên, bên môi chưa từng lộ ra chút độ cung nào, dường như nghe xong lại giống như từ đầu tới cuối không chú ý tới.

Nghê Tư Nam bưng ly rượu từ trên bàn, hướng trung tâm đi đến, có trưởng bối quen thuộc sôi nổi cùng cô nói chuyện.

"Kiều Lộ."

Phó Ngộ Bắc quay đầu đi.

Nghê Ninh đứng giữa một đám chị em, vừa rồi chuyện được tặng lễ vật làm cho cô ta trở nên nổi bật, hiện tại rất có mặt mũi.

Nhớ tới những lời hôm qua mẹ nói với mình, cô ta làm ra quyết định nào đó.

Nhưng mà dư quan thoáng nhìn qua lại thấy động tác cùng với nụ cười xán lạn ở trên gương mặt của trợ lý Kiều.

Như thế nào lại là Nghê Tư Nam?!

Trợ lý Kiều xuyên qua đám người, ngừng ở trước mặt Nghê Tư Nam, sau đó vươn đôi tay đêm hợp quà đưa tới trước mặt cô.

Nghê Tư Nam: "?"

Cô nhìn về phía Phó Ngộ Bắc, thầm nghĩ trợ lý của anh ta chắc không phải là đồ ngu đi.

Phó Ngộ Bắc nhìn đến biểu tình trên mặt của cô, ngữ khí nhàn nhạt: "Lần trước gặp mặt ngẫu nhiên, người làm chú như tôi đây cho cô lễ gặp mặt.

Mọi người xem diễn ở xung quanh ồ lên.

Đây là thừa nhận, hơn nữa còn tán thành cọc liên hôn này.

Không biết vì cái gì, Nghê Tư Nam cảm thấy người đàn ông này nói từ "chú" âm trọng đi một phần.

Bàn tay tinh tế tiếp nhận lễ vật.

Hộp quà tối màu, Nghê Tư Nam tay vừa tiếp qua liền hấp dẫn không ít ánh mắt, nhóm công tử nhớ tới tính tình của cô, liền bỏ cuộc.

Cô tiểu công chúa này bọn họ chịu không nổi.

Phó Thành Xuyên sợ là cũng nghĩ như vậy nên mới tìm đến một người khác biết nghe lời đi?

Nghê gia cùng Phó gia muốn liên hôn việc này sớm đã truyền khắp Nam Thành, mà ở lúc Phó Ngộ Bắc về nước, bọn họ còn suy đoán không biết cọc liên hôn này không biết có thể tiếp tục hay không.

Nghĩ tới bộ dáng Phó Ngộ Bắc cũng không giống như phản đối việc này.

Đương nhiên dưới tình huống như vậy, cũng có người có tâm nhỏ giọng nói thầm: "Nói không chừng chính là giữ thể diện ở đây cho chúng ta nhìn xem."

Người nghe được cũng âm thầm tán đồng.

Nghê Tư Nam thoáng nhìn người xung quanh mọi người đều đang nhìn ở nơi này, đặc biệt là Nghê Ninh với đôi mắt hình viên đạn rất rõ ràng, phỏng chừng là tức điên.

Chú còn nể mặt mũi người khác sao.

Nghê Tư Nam nhẹ nhàng công môi: "Cám ơn chú."

Cô cảm thấy mình thật hư vinh, nhìn một cái, bất quá chỉ là một món quà, bình thường cô không cảm thấy thế nào, nhưng trước công chúng cô liền bị thu mua.