Tô Thanh Dương xem xong không nói gì, đặt tờ giấy xuống, dùng tay phải nắm tay phải của A Ly, chấm mực từ nghiên mực, cầm bút chậm rãi viết lên giấy.
Bút lông mềm mại mượt mà, chữ viết ra lại cứng cáp và phong thái. A Ly kinh ngạc nhìn bút pháp mạnh mẽ trước mắt, lòng đầy thán phục.
Nơi đây phồn thịnh, văn nhân nhiều, mỗi người có sở trường riêng. Nhưng nói về chữ viết, không ai không biết đến "Thể chữ Tô" tự sáng tạo của Tô Thanh Dương. Không chỉ có phong thái, mà còn kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và sự mềm mại, không ai vượt qua được.
A Ly tất nhiên không biết những điều này, y mỗi ngày từ sáng đến tối luyện chữ, lâu như vậy không tiến bộ, giờ nhìn thấy chữ viết đẹp đẽ chỉnh tề như vậy, càng cảm thấy Tô Thanh Dương giỏi giang.
"Ngươi viết... thật đẹp... dạy... dạy ta." A Ly quay đầu lại nói.
Tô Thanh Dương cười: "A Ly không cần vội, đến lúc sẽ có kết quả."
Nói rồi, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, nhúng nước trà, nhẹ nhàng lau vết mực trên mũi A Ly.
Ngón tay dài chạm vào má, A Ly căng thẳng quay đầu, mặt trắng lại đỏ lên.
Ngoài cửa sổ, hoa nở rộ cuối hạ, gió nhẹ thổi qua, hoa rụng đầy khung cửa.
Hoa rơi xuống bàn, vào nghiên mực, dính lên tóc A Ly, tóc đen điểm xuyết màu hồng, rất thú vị.
Tô Thanh Dương nhìn A Ly, ngẩn ngơ một lúc lâu.
A Ly cẩn thận ngước mắt, thấy Tô Thanh Dương đang nhìn mình, lòng xao xuyến, hàng mi dài khẽ rung, nhỏ giọng hỏi: "Làm... làm sao vậy..."
Tô Thanh Dương hoàn hồn, thu lại khăn tay, nói: "Ngươi đến Phụng Thành, đã đi xem qua chưa?"
A Ly lắc đầu, ngoài lúc mới đến nhìn thấy, y chưa từng ra ngoài, luôn ngoan ngoãn ở trong phủ.
"Hôm nay ta rảnh, để ta đưa ngươi đi dạo một vòng, được không?"
A Ly trong lòng vui sướиɠ, từ lâu đã mong như vậy, lập tức gật đầu đồng ý, vào phòng thay bộ áo sạch sẽ rồi theo Tô Thanh Dương ra ngoài.
A Ly ngồi bên cửa sổ xe ngựa, vén rèm nhìn ra ngoài, xe ngựa nhanh chóng rời khỏi phủ, hai bên phố phường san sát cửa hàng, bảng hiệu đủ màu sắc, trông rất náo nhiệt.
A Ly lần đầu ra ngoài, mọi thứ đều thấy mới lạ thú vị, mắt xanh mở to, sợ bỏ lỡ cơ hội xem cảnh.
Tô Thanh Dương tựa lưng vào gối mềm, nhìn A Ly ngây thơ đáng yêu, khóe miệng nở nụ cười.
Xe dừng trước một tửu lâu tên là Giang Nam Xuân, Tô Thanh Dương mới nói: "Tửu lâu Phụng Thành chỉ có nơi này tập hợp đủ món ăn Nam Bắc. A Ly đã đến, nên nếm thử tất cả."
A Ly nghe nói có đồ ăn ngon, liền chạy vào tửu lâu. Tiểu nhị thấy A Ly và Tô Thanh Dương mặc đồ sang trọng, cười tươi như hoa tháng ba, dẫn họ lên phòng riêng trên lầu.
Khi món ăn được dọn ra, A Ly nhìn bàn đầy sơn hào hải vị, không biết bắt đầu từ đâu.
Tô Thanh Dương lấy một đĩa nhỏ, gắp vài món cho A Ly vừa cất tiếng: "Chưa từng ăn cùng Mạnh hiền đệ, không biết ngươi thích gì, những món này đều là đặc sản, ngươi thử trước."
A Ly nhận đĩa, nghiêng đầu nhìn. Y không biết dùng đũa, trước đây toàn là dùng tay bốc.
"Mạnh hiền đệ không biết dùng đũa sao?" Tô Thanh Dương ngẩn người.
A Ly thành thật gật đầu, đặt miếng thịt gần đưa vào miệng xuống.
Tô Thanh Dương cười: "Sớm nghe nói các nước Tây Vực có tục lệ ăn bốc, trước kia ta không tin, giờ thấy rồi. Quả là thiên hạ rộng lớn, mỗi nơi một phong tục, thật làm hiền đệ chê cười."
A Ly nghe vậy, vẫy tay nói: "Ta... không biết..."
"Như này, ngón cái và ngón trỏ kẹp chặt, nhẹ nhàng nâng lên."