Chương 38

"Nếu không làm được điều đó, thì…”

Kính Văn dừng lại một chút, nhìn A Ly, ánh mắt y khiến A Ly giật mình, rồi nghe thấy những lời đáng sợ nhất.

“... Là cái chết.”

Cái chết, từ ngữ thật đáng sợ. Nhưng, Kính Văn không nói ngoa.

“Hạ Văn Uyên hiện giờ độc bá thiên hạ, hắn muốn ai sống thì người đó sống, muốn ai chết thì người đó phải chết. Từ đại nhân chắc chắn sẽ tâu chuyện này lên Hạ Văn Uyên. Nếu hắn tin, thế tử sẽ thành cá trên thớt. Mạnh công tử, ngươi nói xem, tình thế hiện tại phải giải quyết thế nào?”

A Ly ngẩn ngơ nghe Kính Văn, thân thể dần lạnh toát.

Tình thế hiểm nguy sao?

Chính mình lại đẩy Tô Thanh Dương vào nguy hiểm mà không hay biết, chỉ một lòng muốn ở bên cạnh hắn. Nếu thật như vậy, mình thật là nực cười!

...

Trên đại điện, Hạ Văn Uyên nhìn xuống Tô Thanh Dương, lười nhác đánh tiếng: “Từ đại nhân hôm nay dâng biểu, tấu thế tử Yến quốc tư thông dân gian, phóng hỏa gϊếŧ người. Thanh Dương, ngươi nghĩ thế nào?”

Tô Thanh Dương quỳ trên đất, không ngẩng đầu, tâu: “Bẩm hoàng thượng, chuyện Từ đại nhân tấu, Thanh Dương không dám đồng tình.”

“Ồ? Không dám đồng tình. Vậy ngươi nói, là một phẩm đại thần nước Hạ của trẫm nói dối, lừa dối quân vương, tùy tiện bịa đặt tội danh vu cáo ngươi?” Hạ Văn Uyên gõ gõ tay vịn trên ngai, cau mày.

“Ngày nhà Từ đại nhân cháy, Thanh Dương quả thực có mặt, khó tránh khỏi hiểu lầm.” Tô Thanh Dương không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên đáp lại

Hạ Văn Uyên nhìn Tô Thanh Dương;, trầm giọng: “Ngẩng đầu lên.”

Tô Thanh Dương từ từ đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Hạ Văn Uyên.

Hạ Văn Uyên lại ra lệnh: “Lại đây.”

Tô Thanh Dương đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cạnh hoàng đế, chân chưa đứng vững đã bị Hạ Văn Uyên kéo ngồi xuống.

Hạ Văn Uyên vùi mặt vào cổ Tô Thanh Dương, khẽ bảo: “Vậy ngươi có thể nói cho trẫm biết, tại sao hôm đó ngươi lại ở trước cửa nhà Từ Tiến Hiền.”

Lông mi Tô Thanh Dương khẽ động, bình tĩnh thưa: “Thanh Dương có một người em, hôm đó bị Từ đại nhân dẫn đi, lâu không về. Thanh Dương nghe đồn về Từ đại nhân… nên mới qua đó đòi người.”

Nghe vậy, Hạ Văn Uyên nở nụ cười tà mị, cắn một cái vào cổ Tô Thanh Dương: “Em trai? Trẫm sao không biết ngươi còn có em trai.”

“Là con của bạn mẹ Thanh Dương, lúc nhỏ đã gặp. Không nói đến hoàng thượng, là vì ngay cả Thanh Dương cũng nhiều năm không gặp.”

Hạ Văn Uyên ừ một tiếng, thấp giọng nói bên tai Tô Thanh Dương: “Trẫm không muốn biết thân phận của hắn, ngươi chỉ cần nhớ rõ thân phận của mình.”

“Thanh Dương biết, hoàng thượng không cần bận tâm. Em trai Thanh Dương vốn là phải đi rồi, nếu không phải Từ đại nhân làm loạn chuyện này, hiện giờ chắc đã rời Phụng thành. Bây giờ thế này, hắn càng không dám ở lại, cứ đòi về nhà.” Tô Thanh Dương mỉm cười quay lại, giả vờ thân mật cọ vào má Hạ Văn Uyên.

Hạ Văn Uyên nheo mắt, hưởng thụ sự đυ.ng chạm của Tô Thanh Dương.

Lần đầu gặp Tô Thanh Dương, hắn chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, dù đã quen thấy cảnh đấu đá trong cung cấm, cuối cùng vẫn chưa đủ chín chắn, ánh mắt trong sáng, phong thái tuyệt thế.

Bao năm nay, hắn nuông chiều Tô Thanh Dương, giống như những phi tần trong hậu cung. Chỉ là, phi tần của hắn đều mong chờ sự ân sủng.

Nhưng chỉ có Tô Thanh Dương, vị thế tử Yến quốc này, không chỉ có niềm kiêu hãnh của một người đàn ông, còn có sự kiêu hãnh của một người quyền thế. Bất kể mình đối tốt ra sao, hắn đều chỉ thản nhiên đối mặt.

Vì vậy, sự thân mật hiếm có này, dù lòng có nghi ngờ, hắn cũng không tự tìm phiền phức để truy vấn đến cùng.