Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Duyên Tình Định Mệnh

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Kính Văn không dám. Nhưng Thế tử hẳn hiểu rõ tình hình hiện tại, ngài đã vì chuyện của Mạnh công tử mà gây thù chuốc oán với Từ đại nhân. Nếu còn thật sự chọc giận đến hoàng thượng, e là mọi chuyện sẽ đổ vỡ.”

Kính Văn nói đến đây thì quỳ rạp xuống đất, tiếp tục: “Đến lúc đó, không chỉ thế tử, ngay cả Mạnh công tử cũng không thể toàn mạng.”

Tô Thanh Dương thu hồi ánh mắt, không nói gì. Lời của Kính Văn thực chất là những điều hắn vẫn luôn nghĩ đến.

Chỉ là nghĩ càng nhiều, suy nghĩ càng rối, phán đoán cũng mất đi. A Ly tuy có thể ở bên cạnh hắn, bất quá tính cách y đơn thuần như vậy, làm sao thích hợp ở lại nơi đầy rẫy âm mưu này.

Phu xe vung roi, tạo nên một âm thanh vang dội trong không trung, bánh xe bắt đầu lăn đều.

Kính Văn đứng tại chỗ, nhìn theo chiếc xe ngựa dần đi xa, nắm chặt tay. Đợi đến khi xe khuất dạng nơi ngã rẽ, y mới quay người, bước qua ngưỡng cửa, tiến thẳng về phía hậu viện.

Khi Kính Văn gõ cửa, A Ly đang ngơ ngác nhìn hương trầm bốc lên trong phòng, tâm trạng không yên. Nghe có người đến, y vội xuống giường mở cửa.

“Kính Văn có vài lời muốn nói với Mạnh công tử, không biết có tiện không?” Kính Văn nhìn A Ly lập tức cúi đầu chào, rồi nêu ra yêu cầu.

A Ly vốn thân thiện, lại biết Kính Văn là người thân cận bên Tô Thanh Dương, nên không chút do dự cho y vào phòng.

Kính Văn không khách sáo, vào thẳng phòng, đứng trước bàn đọc sách, lấy từ giá sách một cuộn tranh, mở ra, chỉ vào bức tranh địa đồ rộng lớn nói: “Mạnh công tử hẳn biết rõ thân phận của thế tử?”

A Ly nhìn bức bản đồ trải rộng, gật đầu.

Kính Văn biết A Ly nói chuyện khó khăn, cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề.

“Nước Yến khi mới thành lập, Cao Tổ Tô Vận Đức dũng mãnh phi thường, không hài lòng với vùng đất cằn cỗi, nên đã dẫn quân bắc phạt, chiếm được vạn dặm đất đai phía nam núi Yến, định đô ở Yến Vân thành..."

"... Sau đó Cao Tổ thực hiện chính sách tiết kiệm, triều đình cũng thi hành thuế khóa nhẹ nhàng, cho dân chúng nghỉ ngơi, đất nước ngày càng hùng mạnh, lòng dân hướng về, được gọi là Vận Đức chi trị. Sau hơn trăm năm, các đời vua kế vị được hưởng thịnh thế, không ai sánh được thành tựu của Cao Tổ, nước Yến ngày càng suy yếu... "

"...Thế tử mang tài kinh bang tế thế, nhưng sinh không gặp thời, từ nhỏ bị hại bởi những mưu đồ trong cung, sau không được cha và anh dung nạp. Nếu không nhờ Thái phi thương xót, e rằng địa vị đã không còn. Dù vậy, thế tử vẫn nghiêm khắc với bản thân, cư xử hòa nhã với mọi người, nhẫn nhục chờ ngày trở về Yến quốc, thừa kế ngôi vị.”

A Ly nghe Kính Văn nói, tựa vào lưng ghế gỗ đỏ, thần sắc ngây ngẩn.

Kính Văn tiếp tục: “Bao năm nay, thế tử giao tiếp với ai đều giữ đúng mực, thật sự là quân tử chi giao. Mạnh công tử, ngươi có biết tại sao không?”

A Ly lắc đầu, thế giới của y đơn giản vô cùng, ai tốt với y, y cũng tốt lại, không hiểu tại sao phải giữ khoảng cách với mọi người.

Kính Văn cười khổ: “Mạnh công tử, lòng người khó đoán. Ngươi lớn lên ở nơi thôn dã, chắc chắn không hiểu cuộc sống chỉ cần bước sai một bước là vạn kiếp bất phục"

"Thế tử hiện giờ không chỉ phải đối mặt với sự kiềm chế của nước Hạ, mà còn có các thế lực trong nước Yến. Muốn sống sót, không thể để lại bất kỳ sơ hở nào cho kẻ địch. Nếu không làm được điều đó, thì…”
« Chương TrướcChương Tiếp »