Chương 36

Tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, A Ly tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp.

Tô Thanh Dương nhắm mắt dựa vào đầu giường, trông tiều tụy mệt mỏi, đôi môi khô khốc, lông mày nhíu chặt.

A Ly mơ hồ, hôm qua mình còn ở biệt trang Từ đại nhân, giờ đã về phủ thế tử, không biết chuyện gì xảy ra.

Toàn thân đau nhức, A Ly cố gắng cử động, gắng gượng ngồi dậy.

Tô Thanh Dương ngủ rất nhẹ, A Ly vừa động, hắn đã tỉnh, ngồi dậy, gọi: “A Ly.”

A Ly quay đầu, thấy bụi nhỏ nhảy múa trong ánh sáng trong trẻo, phía sau là khuôn mặt trẻ trung tuấn tú nhưng đầy phong trần.

Nhìn khuôn mặt đó, nỗi sợ hãi, uất ức, tức giận trào ra, A Ly quay lại, nhào vào lòng Tô Thanh Dương, nghẹn ngào khóc.

Tô Thanh Dương ôm lấy A Ly, vỗ nhẹ lưng an ủi: “A Ly, xin lỗi, là ta không tốt…”

Là hắn vô năng, không chu toàn, nếu hắn không phải hoàn cảnh này, sao để A Ly gặp phải chuyện thế này.

“A Ly… sợ… sợ lắm!” A Ly khóc nức nở.

Tô Thanh Dương để A Ly khóc ướt áo mình, lòng đầy hối hận, hắn nắm tay A Ly, lau nước mắt cho y.

Nước mắt A Ly như vỡ đê, không ngừng chảy.

Tô Thanh Dương nhẹ nhàng hỏi: “Hắn đã làm gì ngươi, nói cho ta nghe được không?”

A Ly mắt đầy nước: “Hắn cắn ta…”

Tô Thanh Dương kiên nhẫn hỏi: “Còn gì nữa?”

A Ly lau nước mắt, nhìn vết thương trên mình, nói: “Còn… còn đánh ta…”

Tô Thanh Dương muốn hỏi rõ, nhưng A Ly nói không rõ ràng, khó hiểu.

Hắn nhìn A Ly, hỏi: “Tên đó chỉ đánh ngươi, không làm gì khác?”

A Ly mơ hồ nhìn Tô Thanh Dương, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Tô Thanh Dương nghĩ một lúc, bước đến bên A Ly, cúi đầu nói thầm vài câu vào tai y, mặt A Ly lập tức đỏ bừng, lắc đầu nói: “Không… không có! Sau đó thì… thì cháy rồi…”

Tô Thanh Dương nghe vậy, lòng nhẹ nhõm, toàn thân như được giải thoát, ôm chặt A Ly, khóe miệng khẽ cười.

A Ly đỏ mặt, dựa vào lòng Tô Thanh Dương, thấy hắn cười, nỗi sợ hãi cũng tan biến, chỉ còn lại niềm vui.

Hai người ngồi yên như vậy khá lâu, mãi đến giữa trưa, dùng xong bữa, Kính Văn đến báo hoàng thượng triệu kiến.

Tô Thanh Dương vốn đang tâm trạng rất tốt, nghe tin này thì khựng lại một chút, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.

“Ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây, ta sẽ về ngay thôi.” Hắn nói với A Ly.

A Ly lo lắng kéo nhẹ vạt áo của Tô Thanh Dương, trong mắt đầy vẻ quan tâm.

Tô Thanh Dương biết A Ly đang nghĩ gì, vuốt nhẹ đầu y, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, chiều tối ta sẽ về với ngươi, nghe lời nhé.”

A Ly gật đầu, ngoan ngoãn nằm lại trong chăn, nhìn theo Tô Thanh Dương và Kính Văn rời đi. Nhiều chuyện y không hiểu, cũng không thể giúp được gì.

Có lẽ, bản thân y cứ ngoan ngoãn ở đây, không gây thêm rắc rối, là lựa chọn tốt nhất.

Tô Thanh Dương bước đi phía trước, Kính Văn theo sau, im lặng không nói gì.

Đợi đến khi Tô Thanh Dương lên xe ngựa, Kính Văn mới nói: “Thế tử lần này diện kiến thánh thượng, e là nguy hiểm khó lường, ngài đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Tô Thanh Dương nhìn vài đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời, thản nhiên đáp: “Kính Văn, ta tự có tính toán.”

Kính Văn chắp tay trước ngực, nói: “Kính Văn biết rõ tâm ý của thế tử, nhưng không thể không lo lắng cho tương lai của ngài. Vị Mạnh công tử kia, thế tử không thể giữ lại, Kính Văn cả gan xin thế tử sớm đưa y rời khỏi phủ.”

Tô Thanh Dương nhìn ra ngoài đăm chiêu, nói: “Kính Văn, ngươi thật sự muốn ta trở thành kẻ cô độc sao?”