Từ đại nhân thấy vậy cũng không giận, chỉ nghiêng người lấy cây hương từ ngăn kéo cạnh giường, cắm vào lư hương đốt lên.
"Ta không còn cách nào khác, tại tiệc Trung thu ta đã xin Tô Thanh Dương cho ngươi, nhưng hắn không đồng ý. Sau đó ta lại đề cập vài lần đều bị từ chối. Nghĩ lại, người như ngươi, quả là không nỡ rời xa. Nhưng ở tuổi này, ta đã gần đất xa trời, nhiều chuyện muốn làm không làm, chỉ để lại nuối tiếc.”
A Ly nhìn Từ đại nhân, không hiểu hắn nói gì, chỉ rụt người lại, lùi thêm một chút.
Từ đại nhân thắp hương xong, ngồi ngay ngắn, vẫy tay nói: “Nhóc con, lại đây.”
A Ly ghét bỏ không muốn nhìn hắn, hai tay nắm chặt tay áo, tính toán cách thoát thân.
“Ngươi đừng tính toán nữa, cửa đã khóa rồi, hôm nay ngươi không ra được đâu.” Từ đại nhân cười nói.
A Ly giật mình, quay lại kéo cửa, cửa khóa chặt.
A Ly chạy đến cửa sổ, lắc mạnh cửa sổ, cũng bị khóa chặt.
Từ đại nhân trên giường bảo: “Quản gia Lý làm việc cẩn thận chu đáo, không cần kiểm tra từng cái, đều khóa rồi. Ngươi không chạy được đâu.”
A Ly quay lại, nhìn chằm chằm Từ đại nhân nói: “Thả... thả ta ra!”
"Nhóc con, ngươi còn chưa hiểu. Tô Thanh Dương danh nghĩa là thế tử nước Yến, nhưng thực chất chỉ là con tin ở nước Hạ. Con tin nên ngoan ngoãn ở trong nhà, không có tự do gì. Nếu không dựa vào nhan sắc, được hoàng thượng thi thoảng yêu thích. Nếu thực sự nói ra, e rằng còn không bằng người thường..."
"...Ngươi theo hắn, một là không có chỗ dựa, hai là nếu hoàng thượng biết sự tồn tại của ngươi, biết chuyện giữa ngươi và Tô Thanh Dương, ngươi nghĩ sẽ ra sao?”
Những lời này A Ly lần đầu nghe, không khỏi trong lòng nghẹn lại, cơ thể cũng dần dần mềm nhũn.
Từ đại nhân tiếp tục: “Hoàng thượng thích cái gì, ngươi có dám tranh giành không? Chuyện của ngươi và Tô Thanh Dương, ta vốn không muốn quản, nếu hắn biết điều sớm giao ngươi cho ta, qua một thời gian ta sẽ an toàn trả lại..."
"... Đáng tiếc, hắn không biết điều, cứ khăng khăng từ chối. Nhóc con, ngươi nói xem, ta có nên kể chuyện của các ngươi cho hoàng thượng nghe không?”
Lời Từ đại nhân từng chữ từng chữ lọt vào tai A Ly, y lo lắng cho Tô Thanh Dương, nhưng mí mắt ngày càng nặng, cảm giác vô lực ngày càng rõ rệt, tay chân đều không nghe lời.
Lúc này, Từ đại nhân đã đứng cạnh A Ly, y muốn đẩy bàn tay của hắn đang luồn vào vạt áo mình, nhưng cơ thể mềm nhũn, ngã xuống.
Từ đại nhân cười lớn, kéo A Ly mềm nhũn đến giường, rồi bắt đầu cởϊ qυầи áo y.
Tô Thanh Dương về phủ đã là hoàng hôn, hắn cởϊ áσ khoác, đưa cho Kính Văn, nói: “Không biết vì sao, hôm nay tim ta đập mạnh.”
Kính Văn nhận áo, hỏi: “Có phải bệnh cũ tái phát, có cần gọi đại phu không?”
“Chưa đến mức đó. Ngươi đi gọi A Ly đến, ta có chuyện muốn nói.” Tô Thanh Dương lắc đầu.
Kính Văn vâng lệnh, ra ngoài tìm A Ly, không lâu sau vội vã quay lại, nói với Tô Thanh Dương: “Thế tử, người trong phủ nói buổi chiều có xe ngựa đến đón Mạnh công tử đi, nói là theo lệnh của ngài.”
Tô Thanh Dương nghe vậy ngạc nhiên, lập tức đứng dậy hỏi: “Đi bao lâu rồi?”
Kính Văn đáp: “Khoảng hai canh giờ.”
Tô Thanh Dương biết có chuyện không hay, lập tức nói với Kính Văn: “Gọi hết người trong phủ đi tìm, rồi đến Cúc Nghiên Phường, nhờ Trác Nhan giúp tìm người.”
Kính Văn gật đầu, lập tức chuẩn bị hai xe ngựa, một xe chạy thẳng đến Cúc Nghiên Phường, xe còn lại để cho thế tử.