A Ly quay lại, nói với thị vệ: “Đi... nhầm rồi!”
Người đó không động đậy, ngồi im, cũng không nhìn A Ly.
A Ly cảm thấy có điều bất thường, liền di chuyển về phía cửa xe, rồi đột nhiên đứng dậy đẩy cửa.
Người đối diện cuối cùng cũng có động tĩnh, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, kiếm dài ra khỏi vỏ, kề vào cổ A Ly, rồi lạnh lùng nói: “Ngồi xuống!”
A Ly biết kiếm sắc, đành lặng lẽ ngồi lại, nhìn đối phương. Chỉ thấy bàn tay cầm kiếm thô ráp, vẻ mặt lạnh lùng sát khí, lòng biết mình không phải đối thủ, không thể cứng rắn, thử hỏi: “Ai... tìm ta?”
Người đối diện im lặng không nói, không có ý định trò chuyện với A Ly.
A Ly biết không thể thoát, cũng không nói nữa, trong lòng lật lại nghĩ về những người mình đã gặp gần đây.
Thực ra dạo này, người trong phủ Thế tử gặp A Ly rất ít, nhưng người thực sự đáng ngờ...
Trong đầu A Ly lóe lên một hình ảnh, lòng thắt lại.
Ngay khi A Ly ngồi yên không động đậy đến mức cơ thể gần như cứng ngắc, xe ngựa dừng lại. Người ngồi đối diện thu kiếm lại, kéo mạnh A Ly xuống khỏi xe.
Trước mắt là cánh cửa đỏ tươi khép kín, xung quanh là những bức tường cao nên không nhìn thấy bên trong phủ. Người đó trói chặt tay A Ly ra sau lưng, dùng tay gõ cửa mạnh.
Cửa kêu kẽo kẹt mở ra, một người trông giống quản gia thò đầu ra, thấy A Ly liền cười toe toét: “Lão gia nhà ta chờ lâu rồi, mau vào đi!”
Người đó đẩy mạnh A Ly khiến y loạng choạng ngã xuống đất. Quản gia thấy vậy, vội cúi xuống đỡ, run rẩy nói: “Trời ơi, cẩn thận một chút, nếu làm tổn thương người, chúng ta không đền nổi đâu!”
A Ly bị ngã, kiếm không còn kề cổ nữa, y vùng vẫy đứng dậy rồi chạy ra ngoài. Tên vệ sĩ thấy vậy, liền lùi lại một bước chắn trước cửa, vung kiếm đâm vào vai A Ly.
A Ly đau đớn, ôm lấy vai ngã xuống đất, quản gia mặt tái mét, vội kéo tên vệ sĩ ra, nói: “Ngươi chỉ cần ngăn cản thôi, lão gia đã dặn không được làm hại cậu ta, ngươi làm thế này thì biết ăn nói sao?”
“Nếu không ngăn cản, hắn ta sẽ chạy mất. Ông còn lắm lời gì nữa, mau dẫn vào đi!”
Quản gia nghe thế thì càu nhàu vài câu, gọi hai người khác đến, nửa dìu nửa kéo A Ly vào trong.
A Ly bị dẫn vào một gian phòng, quản gia mang theo hộp thuốc vào, cười nói: “Mạnh công tử, tôi băng bó cho cậu một chút, xong rồi sẽ dẫn cậu đi gặp lão gia.”
A Ly đau đớn nhíu mày, không nói gì, để cho quản gia băng bó.
Quản gia tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng làm xong, cười tươi nói: “Được rồi, Mạnh công tử, mời cậu theo tôi.”
A Ly nghĩ, các ngươi diễn kịch thế này, ta cũng không thể không đi.
Quản gia dẫn A Ly đến phòng chính, vừa vào cửa, đã thấy Từ đại nhân đang nằm nghiêng trên chiếc giường gỗ chạm khắc, được bốn năm cô gái trẻ đẹp phục vụ, phả khói mờ mịt, trông vô cùng thư thái.
Quản gia gõ nhẹ cửa, Từ đại nhân nhắm mắt liền mở ra, thấy người đến lại mỉm cười.
Quản gia nịnh nọt lên tiếng: “Lão gia, Mạnh công tử đến rồi.”
Từ đại nhân cười, vẫy tay đuổi các cô gái xung quanh đi. Quản gia cũng biết điều lui ra, đóng cửa lại.
Trong phòng, hương thơm thoang thoảng hòa với mùi thuốc lá, khá hắc.
A Ly đứng yên không động đậy, nhìn chằm chằm Từ đại nhân hỏi: “Ông muốn... làm gì...”
Từ đại nhân đặt ống điếu xuống, đứng dậy, bước chậm rãi nói: “Nhóc con, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
A Ly không thích mùi khói thuốc của Từ đại nhân, lùi lại, quay mặt đi.