Tiêu Dao Tử nhanh chóng nhận ra sự bất an của A Ly, bèn vỗ vai y, cười nói: "A Ly, đây là kinh đô Phụng Thành của nước Hạ, chúng ta đang ở ngay trung tâm thành, tất nhiên sẽ phồn hoa náo nhiệt. Hơi thở cuộc sống nơi phố thị là như vậy, sau này ngươi sẽ thấy nhiều, dần dần sẽ quen."
A Ly hiểu chút ít gật gật đầu, quay lại tìm tư thế thoải mái nhất, nhẹ nhàng nằm lên đùi Tiêu Dao Tử.
Tiêu Dao Tử vuốt lưng A Ly, chỉ về phía xa nói: "Ngươi nhìn xem, chúng ta sắp đến rồi."
A Ly nhìn theo hướng tay Tiêu Dao Tử chỉ, thấy giữa những mái nhà dày đặc, một tòa lầu cao tường trắng ngói xanh đứng sừng sững.
Xe ngựa đi dọc theo con đường dài, rất nhanh đã thấy binh sĩ canh gác bên ngoài tòa lầu, họ mặc áo giáp sắt, vẻ mặt nghiêm nghị, ai nấy đều cầm thương đứng thẳng, đầu thương sáng loáng, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.
A Ly nhìn áo giáp của binh sĩ, nghi hoặc cúi đầu sờ vào chất liệu mềm mại trên người mình. Đang định tìm hiểu sự khác biệt, thì nghe Tiêu Dao Tử thở dài nhẹ, thần sắc cũng trở nên nghiêm trọng, không còn vẻ thư thái như trước.
A Ly mới bước vào đời, có quá nhiều chuyện không thể hiểu rõ, nên cũng không nghĩ nữa. Dù sao y cũng không thích áo giáp, càng sợ Tiêu Dao Tử cho mình mặc áo giáp, nên y ngoan ngoãn nằm lại trên đùi Tiêu Dao Tử không nhìn tiếp.
Đi lâu như vậy, y thực sự cảm thấy mệt, chỉ muốn nhanh chóng đến nơi tìm một cái giường nghỉ ngơi.
Như mong muốn của A Ly, đến nơi, có người sắp xếp chỗ ăn ở.
Một tiểu viện độc lập, nhà chính là phòng khách, hai bên đông tây mỗi bên là một phòng ngủ.
Tiêu Dao Tử ở phía đông, A Ly ở phía tây, chăn gấm gối mềm giống hệt nhau, A Ly thoải mái lăn qua lăn lại trên giường.
Tiêu Dao Tử vì có việc, chưa nghỉ ngơi đã mang hộp thuốc rời đi.
A Ly thấy nơi này thực sự tốt hơn nhiều so với những quán trọ hẻo lánh trước đây, thức ăn ngon không nói, còn có người phục vụ cơm nước, thùng tắm bằng gỗ lớn thoải mái, hai người cùng tắm cũng không chật.
Vì vậy y ăn cơm tắm rửa xong, thay đồ sạch sẽ rồi đi ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài đến nửa đêm, tỉnh dậy thì Tiêu Dao Tử vẫn chưa về.
Nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, A Ly không chịu nổi cô đơn, đột nhiên nổi hứng chơi đùa, xoay người hóa thành nguyên hình, trở lại thành một con hồ ly tuyết toàn thân trắng như tuyết.
Tất nhiên, y sẽ không đi dọa người để lấy niềm vui, chỉ muốn lăn lộn trong bụi cỏ, bắt vài con côn trùng mùa thu chơi đùa.
Gió đêm mát lạnh, A Ly nhẹ nhàng nhảy một cái, chui vào bụi hoa đi tới phía trước.
Ánh trăng rải rác, tiếng côn trùng kêu râm ran, mặt trăng như gần ngay trước mắt, to và tròn trịa.
A Ly bắt được vài con côn trùng mùa thu, ăn thì cảm thấy không ngon lắm, lại lăn vài vòng, bị dính đầy sương đêm, làm bẩn bộ lông trắng tuyết.
Thật sự không vui, đâu thể so với bụi hoa dại ở khe núi!
Y Thất vọng cúi đầu, vừa định lén quay về ngủ, thì nghe thấy tiếng bước chân không xa.
A Ly lập tức trốn vào bụi cỏ, Tiêu Dao Tử từng cảnh báo y nhiều lần, con người thích vẻ đẹp bề ngoài. Nếu y bị bắt, chắc chắn sẽ bị lột da làm thành khăn quàng cổ hoặc thảm.
Y không muốn bị bắt lột da, nên luôn cẩn thận.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, hình như có người đang nói chuyện. A Ly dỏng tai nghe, là hai giọng nói, một giọng rất quen thuộc, một là Tiêu Dao Tử, vậy giọng kia là ai?
Có Tiêu Dao Tử ở đó, y bèn lớn gan hơn, lặng lẽ đi theo bụi cỏ, thò đầu ra muốn nhìn rõ.
Ánh trăng như nước, mọi thứ không thể che giấu.