Buổi sáng, hai tai nhọn của A Ly rung rung, trên đầu như có bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Mở mắt ngái ngủ, thấy Tô Thanh Dương đã tỉnh, nửa nằm trên giường, trông rất yếu ớt, áo nửa mở, Tiêu Dao Tử đã thay thuốc cho hắn.
Thấy A Ly mở mắt, Tô Thanh Dương ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Tiêu Dao Tử, khó khăn nói: “Tiểu hồ ly này... là của đạo trưởng nuôi sao?”
Tiêu Dao Tử nhìn A Ly, cúi đầu thu dọn giỏ thuốc, nói: “À, có lần đi dạo, mua được ở một gánh hát.”
A Ly rung rung tai, nghĩ bụng lông trắng như tuyết của y là độc nhất vô nhị trong rừng, bao nhiêu con hồ ly khác phải ganh tị, sao đến miệng lão đạo lại thành không đáng giá, một gánh hát cũng gặp được.
Tô Thanh Dương khẽ gật đầu, nhìn vào mắt xanh biếc của A Ly, nói: “Đêm qua có ai liếʍ ngón tay ta, tiểu hồ ly, là ngươi sao?”
A Ly nghiêng đầu, nghiêm túc gật đầu.
Tô Thanh Dương mỉm cười, âu yếm chạm vào chóp mũi hồng ướt của A Ly, nói với Tiêu Dao Tử: “Đạo trưởng, nếu là mua được, có thể nhường lại cho ta không?”
Lời này vừa dứt, A Ly và Tiêu Dao Tử đều ngẩn ra.
Bầu không khí trong phòng nhất thời đông cứng, có một khoảnh khắc, A Ly nghĩ rằng Tô Thanh Dương đã nhận ra mình.
Tiêu Dao Tử nhất thời không biết nên từ chối hay đồng ý, ngẩn ngơ một lát rồi nói: “Thế tử, con hồ ly này tính tình bướng bỉnh. À, chuyện này còn phải xem ý nó nữa.”
Tô Thanh Dương chịu đựng cơn đau ngực, gắng gượng nghiêng người: “Hôm qua tuy ta mê man, nhưng vẫn cảm nhận được. Ta rất thích tiểu hồ ly này, nếu đạo trưởng không muốn nhường, có thể để nó ở lại đây vài ngày được không?”
Tô Thanh Dương hiện đang bệnh, điều dưỡng cơ thể phải thuận theo ý hắn, điều này Tiêu Dao Tử hiểu rõ.
Hơn nữa, hắn là thế tử nước Yến, đã mở miệng muốn một thứ, ai có thể không đồng ý?
A Ly kêu lên mấy tiếng, cào cào vào cánh tay của Tiêu Dao Tử, rồi nhảy lên cạnh Tô Thanh Dương, quyết tâm không chịu đi.
Tiêu Dao Tử trừng mắt nhìn y, nói: “Được rồi, thế tử cứ giữ nó lại.”
Nói xong, hắn đeo giỏ thuốc lên lưng, cáo từ rời đi.
A Ly nằm bên cạnh Tô Thanh Dương, lòng vui sướиɠ không tả.
Tiêu Dao Tử đi rồi, liền có thị nữ vào dọn dẹp.
Lò hương được thêm hương liệu an thần, bình gốm được cắm đầy hoa ngọc trâm mới hái.
Khi rèm cửa được kéo ra, ánh nắng tràn ngập, A Ly nheo mắt nhảy lên bệ cửa sổ, vươn vai lười biếng.
Quay đầu lại, A Ly thấy Tô Thanh Dương cũng đang nhìn mình, trong khoảnh khắc, y như quay trở lại rừng rậm.
Ngày đó, y bắt được một con thỏ, con thỏ còn sống, bị y cắn chặt miệng không ngừng vùng vẫy.
Lúc này, lòng y còn bất an hơn cả con thỏ vùng vẫy trong miệng.