Không biết bao lâu, từ xa vọng lại tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, làm A Ly tỉnh giấc.
Trong mơ, y bắt được cá, rồi uống nước trong ao. Mở mắt, bụng vẫn đói, tiếng cười từ xa lại càng ồn ào.
A Ly ngẩng đầu nhìn, thấy hai người đang tiến lại gần.
Phía trước là cô gái phát ra tiếng cười, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc váy lụa xanh, tóc dài tết thành hai bím thả trước ngực, má hồng như quả táo, mắt hạnh lấp lánh.
Phía sau cô, chính là Tô Thanh Dương mà buổi sáng y không thấy.
Tô Thanh Dương Vẫn mặc áo màu nhạt, tóc buộc bằng ngọc, vẻ thanh nhã như ánh trăng, dễ dàng khuấy động một góc lòng A Ly.
Cô gái tung tăng phía trước, miệng hát, trông rất vui vẻ. Tô Thanh Dương đi sau, mắt đầy yêu thương, thỉnh thoảng giơ tay gỡ hoa rơi trên đầu cô.
Dưới nắng ấm, A Ly không mở nổi mắt, nhưng vẫn cố mở to, nhìn hai người tiến lại gần.
Chỉ thấy cô gái nhảy nhót, quay đầu hỏi: "Tô ca ca, khi nào huynh về Yên Thành, muội dẫn huynh đi xem vườn hươu mới xây. Những con hươu con dễ thương lắm, nhất là con mới sinh, mỗi lần muội xem đều không muốn rời."
"Ồ, thế tốt, ta cũng lâu rồi không ăn thịt hươu, chắc là ngon lắm." Tô Thanh Dương nói.
Cô gái trừng mắt nhìn Tô Thanh Dương: "Ôi, Tô ca ca thật tàn nhẫn, muội nói là xem hươu con, sao huynh chỉ nghĩ đến gϊếŧ để ăn."
Tô Thanh Dương cười nhạt, tiện tay hái một bông hoa trong sân, cài lên tóc cô gái.
Cô gái miệng oán trách, nhưng má tròn đỏ hồng như ráng chiều.
Từ đó, hai người không nói gì nữa, A Ly bên này thì ngây người nằm trên đá, chỉ cảm thấy lòng lạnh lẽo.
A Ly không biết làm sao để tìm đường về, xung quanh đã tối đen, Tiêu Dao Tử chưa về.
Như ma quỷ lướt vào phòng, A Ly ngã xuống giường.
Y cảm thấy tủi thân, một nỗi buồn khó tả tràn ngập l*иg ngực, khiến y quên mất mình đã cả ngày chưa ăn.
Trong phòng khách, tiểu nha đầu đã chuẩn bị cơm nước, nhưng A Ly không muốn ăn, mũi cay cay, mắt đỏ hoe.
Y bắt đầu khóc.
Phải biết rằng, làm cáo bao lâu nay, y chưa từng khóc, cũng không biết buồn là gì. Cùng lắm là thấy cô đơn, liền đuổi bắt thỏ khắp núi để chơi.
Nhưng giờ đây, y thực sự buồn, một giọt nước mắt rơi vào miệng, vừa đắng vừa chát.
A Ly cuộn tròn, khóc không ngừng.
Khi Tô Thanh Dương đến, tiểu viện tối om, không đốt đèn.
Có người hầu thấy hắn vào, muốn báo một tiếng, nhưng Tô Thanh Dương xua tay, bước thẳng vào nhà.
Trên bàn trong phòng khách bày biện đồ ăn đã nguội lạnh, Tô Thanh Dương cau mày.
Hắn đẩy cửa phòng Tiêu Dao Tử, bên trong trống rỗng, chắc vẫn chưa về. Lại đẩy cửa phòng A Ly, tay vừa chạm vào then cửa, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh thân hình trắng muốt hôm đó, thì không tự chủ rụt tay lại.
Trấn tĩnh lại, hắn đẩy cửa vào, thấy A Ly nằm trên giường, quấn chặt trong chăn.
Hắn tiến lại gần, nhẹ nhàng gọi: "Mạnh hiền đệ, Mạnh..."
Chưa nói hết câu, A Ly đã từ trong chăn lao ra, như con rắn cuộn quanh cổ Tô Thanh Dương. A Ly to gan, thì thầm bên tai Tô Thanh Dương: "Gọi ta... A... A Ly..."
Y không muốn làm gì hiền đệ, chỉ muốn làm A Ly.
Tô Thanh Dương hơi ngạc nhiên, rồi lập tức hiểu ra, nói: "A Ly, ngươi muốn ta gọi ngươi là A Ly?"
A Ly gật đầu, nghe hắn thật sự gọi như vậy, lòng cảm thấy ấm áp.
Khóe miệng Tô Thanh Dương nở nụ cười, thực ra hắn cũng không muốn gọi y là hiền đệ, như vậy thật tốt.
A Ly không tỉnh táo, y như chú cáo mới sinh nằm im trong vòng tay Tô Thanh Dương. Hắn cũng không đẩy y ra, hai người cứ ôm nhau như vậy.