Trên đường, Tô Thanh Dương không nói gì, chỉ cầm một cuốn kinh thư đọc.
A Ly vài lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng khi xe ngựa xóc nảy, y đập đầu vào Tô Thanh Dương.
Tô Thanh Dương đỡ A Ly, nói: "Ngươi không quen ngồi xe, lần sau ra ngoài, để ta dạy ngươi cưỡi ngựa."
A Ly lắc đầu, nói: "Ta... không biết."
Tô Thanh Dương cười: "Chuyện gì cũng có thể học, trước không biết, không có nghĩa sau không biết. A Ly ngươi thông minh như vậy, cưỡi ngựa chắc chắn học nhanh."
A Ly nhìn gương mặt cười của Tô Thanh Dương, nhớ lại biểu cảm mập mờ của những người vừa rồi, tiếng cười ầm ĩ, đột nhiên mũi cay, nước mắt rơi xuống.
Một người tốt như vậy, cũng bị người ta nói xấu, A Ly không hiểu.
Trong đôi mắt xanh biếc nước mắt lăn, như dòng suối trong rừng tiên chảy qua, Tô Thanh Dương lòng khựng lại, liền giơ tay, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt của A Ly, dịu dàng nói: "A Ly, cảm ơn ngươi, chưa từng có ai vì ta mà rơi nước mắt, ngươi là người đầu tiên."