"Chẳng lẽ là định mệnh sao? " Đồng Đồng xem tấm thiệp mời mà bà Trịnh đưa cho cô thì thở dài.
"Có chuyện gì?" Tuấn Khải nằm bên cạnh Đồng Đồng nhướn mắt hỏi nhưng không nghe cô trả lời.
"Nè, giận thật hả? Tôi chỉ đùa thôi mà." Tuấn Khải lướt đến trước mặt Đồng Đồng ngồi xổm xuống đối diện với cô.
"Sao phải giận? Tôi đâu có quen biết anh." Đồng Đồng bĩu môi nói, cái người này lợi dụng vì cô bị chứng sợ máu nên dọa cô suýt ngất đúng là già mà không đứng đắn.
"Được rồi, đừng giận nữa. Tôi hứa sau này không doạ cô nữa được không?" Tuấn Khải xuống nước năn nỉ Đồng Đồng, hiện tại chỉ có mình Đồng Đồng nói chuyện được với anh nếu lỡ làm cô giận rồi bỏ đi thật thì cuộc sống sau này của anh sẽ rất bế tắc.
"Thật không? Nếu anh lại doạ tôi thì sao?" Đồng Đồng thấy Tuấn Khải xuống nước rồi nên cũng không làm khó.
"Ừm, vậy nếu sau này tôi doạ cô, cô cứ việc cắt tóc tôi đi." Tuấn Khải cắn răng nói.
Nghe được lời đảm bảo của Tuấn Khải nên Đồng Đồng bật cười, hôm qua anh sống chết không cho cô động vào tóc mình sợ ảnh hưởng nhan sắc, hôm nay lại phải đem nhan sắc ra để đảm bảo thì cô đương nhiên ok rồi.
"Thiệp mời này là đám cưới của Lâm Gia Dương với Huỳnh Mỹ Lệ." Lúc này Đồng Đồng mới chịu trả lời câu hỏi của Tuấn Khải.
"Cô đi dự không? Nếu không muốn đến đó thì gửi quà là được rồi." Tuấn Khải lo lắng nhìn Đồng Đồng.
"Đi, đương nhiên là đi. Bọn họ muốn tôi mất mặt thì tôi sẽ khiến bọn họ không được như ý muốn." Đồng Đồng nhìn tấm thiệp cười.
Bé Kiệt không biết vào phòng từ bao giờ, thằng bé bò lên giường ôm lưng Đồng Đồng rồi dụi đầu vào lưng cô.
"Bé Kiệt sao vậy con? Có ai bắt nạt con sao?" Đồng Đồng xoay người qua ôm thằng bé vào lòng xoa đầu nó hỏi.
"Các bạn nói con không có mẹ nên không muốn chơi chung với con." Bé Kiệt hít hít cái mũi nói.
Đồng Đồng nghe vậy thì nhìn sang Tuấn Khải thấy sắc mặt anh cũng không tốt lắm.
"Vậy dì làm mẹ của con được không?" Đồng Đồng im lặng một lúc rồi vỗ nhẹ nhẹ lưng bé Kiệt nói.
"Thật không ạ? "Bé Kiệt ngẩng đầu lên rụt rè hỏi.
Thấy Đồng Đồng cười gật đầu thì thằng bé nhảy ngay xuống giường vui mừng hét ầm lên rồi chạy ra ngoài. Đồng Đồng chỉ kịp gọi theo bảo cẩn thận thì thằng bé đã chạy đi mất.
"Tại sao cô lại thương yêu bé Kiệt? Không phải mẹ kế luôn ghét con chồng sao?" Tuấn Khải không nằm dài trên giường nữa mà ngồi nhìn ra ngoài ban công.
"Trẻ con vô tội, tâm hồn chúng trong sáng như vậy nên đương nhiên phải nuôi dưỡng chúng bằng tình yêu thương. Với lại bé Kiệt khó khăn lắm mới mở lòng với tôi, tôi cũng không thể khiến thằng bé có một tuổi thơ không trọn vẹn được." Đồng Đồng vừa đi vào nhà tắm vừa nói, cô phải đi ngủ sớm để mai còn đón Lạc Lạc nữa.
Đồng Đồng tắm rửa xong thì chui vào chăn nhưng cô thấy Tuấn Khải vẫn ngồi yên một chỗ không có ý định đi khỏi giường. Nghĩ rằng Tuấn Khải đang nhớ tới vợ cũ nên cô cũng thông cảm cho anh ngồi một lát, Đồng Đồng coi như mình làm việc tốt nhưng Đồng Đồng sẽ không ngờ người này buổi tối khi cô ngủ say sẽ chui lên giường nhìn cô ngủ.
--- ---------
Sân bay:
Đồng Đồng đứng ở lối chờ ngó nghiêng xung quanh tìm Lạc Lạc.
"Chị, nhớ chị quá đi." Lạc Lạc chạy tới ôm chằm lấy Đồng Đồng.
"Em gầy hơn đấy Lạc Lạc, đi thôi chúng ta tạo bất ngờ cho ba mẹ." Đồng Đồng xoa mặt Lạc Lạc đau lòng nói, đứa em gái mập mạp trắng trẻo của cô giờ lại gầy như vậy ai mà không đau lòng chứ.
"Đi nhanh thôi chị, em cũng muốn gặp ba mẹ lắm rồi." Lạc Lạc ôm lấy cánh tay Đồng Đồng cười nói.
Hai chị em của Đồng Đồng vừa đi đến chỗ đỗ xe thì một cô gái khoác tay một người đàn ông đi ngang qua họ, Đồng Đồng vừa thấy cô gái đó thì lập tức đuổi theo, Tuấn Khải cũng đi theo sau Đồng Đồng nhưng nếu Đồng Đồng quay lại sẽ thấy sắc mặt anh rất khó coi.