Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Duyên Số

Chương 1: Phần 1: Mượn xác

Chương Tiếp »
Tình yêu là gì? Nhiều lúc tôi tự hỏi bản thân, liệu tình yêu có phải là rung cảm nảy sinh giữa hai người với nhau, hay chỉ là một định nghĩa dành cho nam và nữ giới? Vậy những người như tôi: thích một người con trai khác, có được gọi là tình yêu không? Nhưng thật khó để chấp nhận thứ tình yêu của chúng tôi trong xã hội cổ hủ xưa, vì vậy mới dẫn đến bi kịch đè nặng lên cả hai kiếp người nhỏ bé chúng tôi…

TRỞ VỀ TÁM NĂM VỀ TRƯỚC

Tại làng X, huyện XX, tỉnh XX, Việt Nam

Tôi là Nam, một cậu bé mười tuổi nghịch ngợm. Lại như mọi lần, tôi lỡ làm vỡ bình hoa của mẹ, và không may mẹ tôi phát hiện bài kiểm tra điểm bốn của tôi. Kết cục là trưa hôm đó, mẹ mắng tôi một trận, bà không kìm được mà tát tôi. Tôi tức giận, vừa khóc vừa chạy thẳng ra ngoài. Đầu tôi lúc ấy trống rỗng, không biết nên đi đâu thì tôi chợt nhớ đến Duy- người bạn thân nhất của tôi, luôn bên cạnh tôi mọi lúc. Tôi liền chạy thẳng đến chân cầu của làng, nơi có một căn nhà nhỏ, đó chính là “căn cứ bí mật” của hai chúng tôi. Thấy tôi hớt hải chạy đến, mặt lấm lem nước mắt, đôi mắt đỏ và hơi sưng, Duy liền hỏi tôi:

- Cậu bị sao vậy? sao lại khóc thế này?

- Tớ vừa bị mẹ mắng thê thảm lắm, hơn mọi lần, với bị mẹ tát một cái. Giờ tâm trạng tớ buồn lắm nên mới tìm đến cậu đây.

- À, ra vậy, tại cậu nghịch quá thôi, với cậu phải cố gắng hơn trong học tập chứ! Sao như này mãi được. Lỡ cậu mà không lên lớp thì sao mà học chung với tớ?

- Tớ biết nhưng mà tớ không thể thay đổi được. Với cậu coi thường tớ quá đấy, làm gì đến nỗi không lên lớp chứ!

- Tớ lo cho cậu nên nói hơi quá ấy mà! Thôi, cậu nín đi, tớ dẫn cậu đến một nơi, đảm bảo cậu sẽ thấy thích và vui lên thôi.

Nói xong, Duy liền kéo tay tôi chạy thật nhanh ra ngoài, băng qua cây cầu, chạy thẳng vào khu rừng nhỏ phía sau làng. Duy dẫn tôi vào sâu trong rừng, tôi hơi lo, sợ sẽ bị lạc đường nên liền bảo:

- Cậu dẫn tớ đi đâu vậy? Ở đây nguy hiểm lắm, vào sâu vậy lỡ lạc thì sao?

- Cậu yên tâm, đây là nơi bí mật của tớ, tớ đi nhiều nên nhớ đường lắm, không lạc được đâu!

Tôi nghe vậy cũng yên tâm phần nào. Chạy theo đằng sau Duy, tôi cảm thấy bình yên và được che chở. Đột, trước mặt chúng tôi phát ra nguồn ánh sáng chói, tôi không thấy gì, nhắm mắt lại và được cậu ấy kéo đi.

- Mở mắt ra đi, chúng ta đến nơi rồi.

Tôi hé mở mắt, trước mắt tôi là một khung cảnh thật tuyệt như trong truyện cổ tích: một hồ nước nhỏ, dòng nước trong xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời. Khắp xung quanh là cỏ cây xanh mướt, có một vài bông hoa dại mọc gần hồ. Tôi và Duy tiến lại gần hồ, tôi thử rửa tay, dòng nước mát lạnh khiến tôi quên hết nỗi buồn.

- Oa, sao cậu tìm được một nơi như này vậy?

- Tớ vô tình thấy được trong một lần vào rừng lấy củi đó. Cậu thấy sao? Đúng là rất yên bình và tâm trạng thoải mái hơn đúng không?

- Đúng vậy á, tớ thấy thích lắm! Cảm ơn cậu nhé, Duy.

Bất ngờ Duy kéo tôi nằm xuống bãi cỏ bên hồ. Cỏ mềm, gió khẽ đưa hương cỏ tự nhiên khiến tôi cảm thấy rất thoải mái. Tôi nhắm mắt lại. Trong lúc cả thân thể và đầu óc tôi đang “nghỉ ngơi”, chợt một tiếng *chụt.

- Cậu làm gì vậy? Tôi mở mắt ra, có phần giật mình.

- Tớ hôn cậu đó!

- Nhưng sao cậu lại làm thế? Lại còn hôn ngay môi nữa. Tớ tưởng chỉ nam với nữ mới làm vậy được?

- Tớ yêu cậu nên mới hôn cậu đó! Mẹ tớ bảo với tớ, khi chúng ta có nảy sinh tình cảm yêu quý dành cho ai đó, ta có quyền được bày tỏ tình cảm mà không phân biệt giới tính, giai cấp, độ tuổi…đó là quyền bình đẳng của chúng ta mà. Tớ cũng chỉ đang làm tốt việc đó thôi.

Tôi đỏ mặt. Nghe cậu ấy nói vậy, lòng tôi mừng thầm bởi tôi cũng thích Duy. Cậu ấy luôn ở bên tôi mọi lúc, mọi nơi, từ năm bốn tuổi đến tận bây giờ nên tôi đã nảy sinh tình cảm với cậu ấy. Tôi không biết nên đáp lại thế nào thì cậu ấy nói:

- Vậy cậu có thích tớ không?

Nghe đến đây, tim tôi đập nhanh hơn, tai hơi ù đi, mặt đỏ cả lên. Tôi lấy hết can đảm hôn cậu ấy một cái.

- Tớ cũng thích cậu!

Mặt Duy bỗng vui hẳn lên, cậu ấy lại hôn tôi, chúng tôi cười nói với nhau. Chợt, cậu ấy nói với tôi:

- Hay cậu với tớ cùng lập một thề ước nhé? Tớ và cậu cùng ở bên nhau đến năm mười tám tuổi, tớ và cậu sẽ cùng lên Hà Nội để học tập, rồi cùng nhau ở chung và bên nhau mãi nhé!

- Được đó, tớ xin hứa sẽ thực hiện theo lời thề ước!

- Tớ thấy chưa đủ, à, có tảng đá hình trái tim này hay lắm nè. Tớ và cậu cùng nhỏ giọt máu lên được không?

- Được chứ.

Nói xong, tôi và Duy cùng cắn mạnh vào đầu ngón cái, máu chảy ra. Tôi nhấn nhẹ lên hòn đá, Duy cũng đã nhấn xong. Vậy là thề ước giữa chúng tôi đã được thành lập. Tôi với cậu ấy cười nói và nắm tay nhau nên không để ý, từ đằng sau cánh rừng có một bóng người đã chứng kiến tất cả…

Sáng hôm sau, tôi chợt bị ốm mà không biết nguyên nhân vì sao. Thấy mẹ tôi bảo do tôi yếu bóng vía nên hay ốm vặt, vì vậy mẹ cũng không lo lắng quá. Nằm trong nhà, tôi chợt thấy có tiếng người dân xì xào bàn tán, một đám người đang đi đâu đó, đông như diễu hành. Tôi thấy tò mò, như có thứ gì đó thúc đẩy tôi phải đi theo, tôi liền chạy ra khỏi nhà rồi hoà vào đám đông. Đến nơi, thì ra đây là nơi tập trung của người dân trong làng mỗi dịp trọng đại. Nhưng hôm nay họ đến đây làm gì? Tôi đứng sau nên không thể thấy gì, cố chen lên đằng trước. Bỗng tiếng của ông trưởng làng vang lên:

- Hỡi cư dân làng X, hôm nay chúng ta ở đây để chứng kiến, cũng như diệt trừ những thứ không sạch sẽ trong làng ta. Và đây, đứa trẻ này chính là hậu duệ cuối cùng của dòng họ nhà Mo. Theo như nguồn tin cấp báo, mẹ hắn chính là người đã dùng bùa yêu để phá tan hạnh phúc gia đình của nhà chị Quỳnh đây.

Sau bao lâu cuối cùng tôi cũng chen được vào hàng đầu. Nghe thấy tên người phụ nữ ấy, tôi chợt nghĩ đến mẹ nhưng suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua. Nhưng khi nhìn vào bên trong, cảnh tượng khiến tôi sững sờ: Mẹ tôi đang đứng cạnh ông trưởng làng, một bóng dáng quen thuộc đang bị trói hai tay treo lên, khắp người toàn vết thương, không ai khác đó chính là Duy. Tôi hoảng hốt, không tin vào những gì trước mắt mình, thấy người bạn của mình trên đó, nước mắt tôi bắt đầu trào ra. Lời của ông trưởng làng cứ cuộn trào trong đầu tôi, tôi không tin bởi gia đình tôi rất hạnh phúc, chẳng qua bố tôi đã đi công tác từ năm tôi ba tuổi nên mới chỉ còn hai mẹ con tôi. Cảm xúc tôi hỗn loạn, tức giận có, đau buồn có, hoảng loạn cũng có. Tôi liền hét to:

- DU..UYY..!

Tôi chạy lại về phía cậu ấy, muốn giải cứu cho cậu. Nhưng mẹ tôi và những người đàn ông đã giữ tay tôi lại, ghì chặt tôi xuống đất.

- Con không được giao lưu với cậu ta nữa!

- Nam, tớ bị oan! tớ chẳng làm gì cả, tớ không biết tại sao mình phải chịu nỗi oan tày trời này! Mẹ tớ cũng không hề làm vậy!

Tôi thấy nước mắt Duy rơi lã chã, nhìn về phía tôi. Tôi đau đớn, cả về thể xác lẫn tinh thần khi nhìn người mình thương ở trước mặt mà mình không thể làm gì.

- Tên oắt con, mày mà không biết cái gì chứ? Mày đã yểm bùa yêu lên con tao, để nó luôn bám lấy mày, rồi để con tao mang tiếng dơ là yêu một thằng con trai sao?

Tiếng mẹ tôi văng vẳng bên tai tôi. Người dân cũng hô hào, ném rau, trứng vào cậu ấy. Thấy vậy, tôi vùng vẫy oà khóc. Tôi muốn tiến lên che cho cậu nhưng không thể.

- Con thích cậu ấy là tình cảm thật trong con, không liên quan đến..n..bùa yêu..

Tôi gặng nói. Tôi chỉ biết làm vậy để giải oan cho cậu, nhưng tôi muốn cố gắng bảo vệ cậu đến cuối cùng.

Chát*

Mẹ tát tôi. Bà liền nói:

- Con tỉnh lại đi, con trai của mẹ. Trên đời này làm gì có thứ tình cảm trong sạch giữa hai đứa con trai. Đó là một vết dơ, hay người đời còn gọi là đồng tính luyến ái đó! Mẹ sẽ cố gắng để con khỏi bệnh.

Nghe thấy từ “bệnh”, lòng tôi đau quặn thắt. Tôi nhìn về phía Duy, không muốn đôi co với mẹ, bởi trong đầu bà chỉ toàn những định kiến cổ hủ. Tôi bắt đầu thấy ghê sợ bà.Duy cũng nhìn về phía tôi, nước mắt lã chã. Chợt, ông trưởng làng nói:

- Theo như thầy bảo, giờ lành đã tới. Mau xử quyết hắn đi!

Nói xong, tên đao phủ đứng cạnh cậu bắt đầu giương đao lên, chuẩn bị hành quyết cậu. Tôi không thể nhìn được nữa, tôi cố giãy giụa nhưng không thể thoát ra khỏi bàn tay của hai người đàn ông to lớn. Bỗng tôi nghe tiếng Duy nói:

- Nam, tớ còn lời nguyện ước với cậu…tớ sẽ cố…hoàn..thành n..nó!

Cậu ấy trút hơi thở cuối để nói với tôi. Trời bắt đầu mưa tầm tã, tiếng sấm chớp xẻ ngang bầu trời hoà cùng tiếng đao xuyên qua cơ thể một cậu bé. Tôi không dám nhìn, chỉ biết nhắm mắt, nghe thứ âm thanh hỗn loạn ấy khiến tôi ngất đi, không biết do trận ốm vặt hay bởi tôi quá đau, không thể chấp nhận sự thật trước mắt…

Tôi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Không hiểu sao bản thân lại nằm bệt ở nhà, tôi đảo mắt xung quanh thấy mẹ đang thu dọn quần áo. Tôi liền hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, chúng ta đi đâu mà mẹ lại thu dọn đồ đạc thế ạ?

- À..à, chúng ta sẽ lên Hà Nội ở nhé con! Mẹ có việc nên phải lên đó, họ hàng nhà mình cũng làm việc trên đó nên cuộc sống sẽ vui hơn chứ!

- Woa tuyệt, con thích lên Hà Nội lắm mẹ! Trên đó có Tháp Rùa này, có Lăng Bác, có kem với đồ ăn ngon lắm!

Tôi vui mừng, háo hức cùng mẹ cho đồ vào vali. Hai mẹ con tôi chào tạm biệt người dân làng, tiến thẳng tới chiếc xe khách đang chờ ở đó. Từ đó, tôi chỉ nhớ mình được sinh ra ở làng X mà không có một kí ức nào đọng lại.

TruyenHD

TruyenHD
Chương Tiếp »