"Nếu cảm xúc có thể kiểm soát thì con người đã không phải là con người!" Trình Duệ.
"Tại sao cậu vẫn ở đây?" Trình Duệ đặt tài liệu lên bàn, ngồi xuống cũng toả ra một khí chất cao quý. Cởi ra áo blue trắng của bác sỹ mặc trên người là bộ vest đen lịch lãm hoàn toàn ra vẻ một người làm kinh doanh.
Từ bác sỹ mặt lạnh chuyển thành tổng giám đốc máu lạnh!? Quên đi, anh là Trình Duệ! Có thể mọi người đang cảm thấy buồn cười, tại sao Trình Duệ là một bác sỹ lại nhảy sang "cứu vãn" được cái công ty của ba anh đang trên đà "phá sản". Nhiều người không biết còn nghĩ rằng đây là "chém gió" của tác giả.
Mọi người không biết, nhưng Trần Trung biết, người nhà họ Trình đều biết! Mười tuổi chính là người thừa kế được nhà họ Trình bồi dưỡng, ba anh tức là Trình Dương sớm cho anh tiếp xúc với vấn đề tài chính của công ty. Ông vốn có định bồi dưỡng anh để anh tiếp quản ND, trăm tính ngàn tính cũng không ngờ. Khi anh vừa hoàn thành chương trình học cấp ba ở Mĩ, ông không ngờ rằng con trai lại nhất quyết cứng đầu quyết chí theo ngành y!
Trình Dương nổi giận, chỉ để lại một câu: "Muốn theo đuổi ước mơ thì tự con kiếm tiền nuôi sống bản thân, tự trả học phí!"
Nhưng mà kể cả Trình Dương cũng không ngờ, số mệnh Trình Duệ chính là may mắn hơn người.
"..." Khiến ông bất mãn hơn, là cái thằng nhóc đó giảo hoạt hơn những gì ông tưởng!
Trình Dương nghĩ rằng với độ tuổi của con trai ông thì chẳng thể nào vượt qua nỗi sự kiêu ngạo và tự tôn của bản thân. Ở cái tuổi niên thiếu này, ông lúc đó vẫn còn cứng rắn tranh đấu "sức đầu mẻ trán", vài lần gặp sai lầm nghiêm trọng gần như trắng tay nhưng may mắn vực dậy được. Ròng rã gần hai mươi năm mới xây dựng nên ND hùng mạnh như ngày hôm nay. Ở giữa cái nơi thương trường lừa lọc lẫn nhau, tính toán vụ lợi quang trọng nhất không phải là thông minh mà là giảo hoạt.
Trình Dương nào có ngờ được, Trình Duệ không chỉ là thằng con trai tự kỉ quái đản mà còn là tên nhóc thiên tài trưởng thành sớm. Ông càng không ngờ được con trai ông là học được những "mánh lới" này từ đâu!
Bất kì người đàn ông nào cũng có tự tôn, mặc dù Trình Duệ là con trai của ông nhưng ông lại cảm thấy bất mãn, thứ gì tốt trên đời cũng cho tên nhóc này dúng là không công bằng. Thế nên ông cực kì hả hê khi biết rằng, con trai ngoan nhà ông "ế vẫn hoàn ế". Mặc dù ông phải phối hợp kêu gọi thằng nhóc này tìm bạn gái yêu đương để lấy lòng bà xã, nhưng trong lòng ông luôn thầm trù ẻo tên nhóc này!
Hiện tại ông Trình đang nhàn nhã ngồi trong trại tạm giam đợi xử lý, đương nhiên một người kinh doanh lâu năm như ông đâu thể nói cho Trình Duệ qua mặt là qua. Hiển nhiên ND là sự nghiệp cả đời của ông, mọi chuyện đã có tính toán nhưng mà chuyện này đương nhiên ngoài ông ra thì ai có thể biết chứ!?
Trần Trung cười cười, chỉ trỏ ra cửa: "Ở đây bổ mắt!" Thư ký nữ Lisa này quả thật là thể loại không tệ, gương mặt không tính là tinh xảo nhất nhưng dáng người cực kỳ hấp dẫn.
Trình Duệ "hừ" lạnh, tiếp tục làm việc. Trần Trung thu hồi lại nụ cười ngờ nghệch cách đây ba giây, vẻ mặt mười phần nghiêm túc, vấn đề công việc của anh ta chẳng mấy quan trọng. Nếu bệnh viện thiếu đi một bác sỹ tâm lý như anh ta và thiếu Trình Duệ cũng chẳng đóng cửa nổi. Nhưng chuyện quan trọng là Trình Duệ sau khi tỉnh lại mới phát hiện là mất đi một phần trí nhớ.
Đa phần người trẻ hiện nay đều luôn nhìn vào những điều tiêu cực, đau khổ vì tình hoặc gặp trắc trở đều mong muốn được mất trí nhớ cho xong. Trần Trung nhấc tách cà phê, trầm ngâm nghĩ. Thật sự thì nếu người mất trí nhớ là anh ta thì chẳng có gì đáng nói!
Tại sao ư!? Bạn gái của anh ta có thể nói là chất thành "đống", không nhớ thì chia tay, chẳng có gì khiến anh ta phải ngại ngần khi đưa ra quyết định chia tay với một người phụ nữ cả. Đơn giản là xã hội hiện tại có gì mà phải đau đớn dằn vặt, hợp thì đến, không hợp thì tan thôi! Thế nhưng Trình Duệ lại không giống với anh ta.
Trần Trung nhún vai, mỗi người có mỗi cách nhìn nhận sự việc riêng. Trình Duệ không thích mấy cô gái bên ngoài kia, còn Trần Trung lại cảm thấy yêu thật lòng khó tìm, tại sao cứ phải cố gắng chờ đợi cái gì đó mà bản thân không biết, sao không thử xem các cô em xinh tươi xung quanh.
Lúc Trình Duệ tỉnh lại ngoại trừ những vết thương ngoài da thì chẳng có chút bất thường nào khi kiểm tra. Tình tiết y như mấy bộ phim truyền hình cũ rích chính là đầu óc cậu ta thật sự bị "hỏng", mất đi không chỉ "một ít" mà là trí nhớ "tám năm". Đối với một bác sỹ "toàn năng" như Trình Duệ, tám năm này chính là vô vàng những bài học kinh nghiệm nghề nghiệp mà anh học hỏi được.
Nói ra sợ chẳng ai tin, Trình Duệ của năm hai mươi tuổi chính là cái bộ dáng như hôm nay, ngoài mặt không có gì nhưng trong lòng chất chứa đầy những ý nghĩ "nổi loạn". Không tin sao!? Cứ chờ xem!
Nói đi cũng phải nói lại, Trần Trung cười hiểm nhìn Trình Duệ, như cảm nhận được ánh mắt "nóng bỏng" của Trần Trung anh ngước mắt liếc anh ta một cái rồi hừ một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ hành động "ngu ngốc" của Trần Trung.
Trần Trung nhún vai cười vui vẻ, đột nhiên anh ta cảm thấy muốn trêu chọc Trình Duệ. Tại sao hả!? Lí do rất đơn giản, hai mươi tám năm qua chưa bao giờ anh ta qua mặt được Trình Duệ, nói đúng hơn là ngoại trừ "ham mê bất lương" là anh thừa sức hơn hẳn Trình Duệ, còn lại thì không hề! Thế nhưng cũng không tệ, mặc dù đồng tình với tình trạng bác sỹ mất đi "tay nghề" của Trình Duệ thì anh ta cũng muốn một lần khinh thường thằng nhóc Trình Duệ "hai mươi" tuổi này.
Ai bảo cái tên Trình Duệ "hai mươi tám" tuổi kia, nếu không phải tại cái tên quá mức đáng ghét này làm giảm đi sức hấp dẫn của anh ta trong mắt phái nữ thì là ai!?
Thù này phải trả!
Trần Trung nhướng mày, nhàn nhã nói: "Cậu không định giải quyết chuyện Lâm An Mỵ càng sớm càng tốt sao?" Nội tâm Trần Trung đang gào thét, cầu xin tôi đi, mau cầu xin tôi, tôi sẽ cho cậu lời khuyên bỏ quách bà cô già đó!
Trình Duệ "hai mươi" tuổi thẳng thừng "vạch trần" anh ta: "Cậu nghĩ tôi không biết cậu có âm mưu sao?" Đây không còn là câu nghi vấn nữa mà hoàn toàn khẳng định.
"..." Chẳng lẽ kể cả khi Trình Duệ nhỏ đi tám tuổi anh ta cũng không thể đối phó sao!?
Bất chợt Trần Trung nghĩ đến một vấn đề, anh ta vui vẻ nói: "Cho dù hai mươi hay hai mươi tám thì cậu cũng chỉ là trai tơ non nớt mà thôi!"
"..." Tạm thời im lặng.
Trần Trung càng vui sướиɠ hơn: "Thế mới nói người đàn ông thành thục phải là tôi mới đúng!"
"Không ngờ cậu ấu trĩ hơn tôi tưởng!"
"Hừ! Giờ còn ai ở đó giữ gìn thân "xử nam" như cậu chứ! Thật mất mặt!"
"Phải "phá thân" mới không mất mặt đàn ông?"
Trần Trung gật đầu lia lịa: "Đương nhiên!"
Trình Duệ hừ lạnh: "Đàn ông như vậy không phải "thành thục" mà là "phóng đãng"!"
Trần Trung cãi lại: "Đó là bản chất đàn ông!"
Trình Duệ coi thường: "Đừng đem bản chất đàn ông ra để lấp liếʍ cho tính kềm chế quá thấp của bản thân!"
"..."
--- -------
"Giám đốc Lâm! Trình tổng yêu cầu tất cả văn kiện kế hoạch của cô đều phải thông qua xét duyệt của Trình tổng!"
Lâm An Mỵ ngồi ở bàn làm việc dành cho Giám đốc kế hoạch của ND, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt thư ký riêng của Trình Duệ, nhìn thấy rõ ánh mắt xem thường của cô ta. Cô liếc mắt nhìn xuống, ánh mắt chợt lạnh, nữ thư ký có cần phải ăn mặc "loã lồ" như vậy chứ!?
Lâm An Mỵ trừng mắt nhìn bộ ngực "đồ sộ"như hai trái "bóng nước" căng tròn trước mắt, ánh mắt cô như muốn chọc thủng "cặp bóng nước" no đủ đó. Váy ngắn lộ ra cặp đùi thon bao bọc trong tất chân gợi cảm. Mỹ nữ thư ký kiêu căng ưỡn ngực, ánh mắt cô và cô ta chạm vào nhau đầy thù địch.
Lâm An Mỵ ngả lưng trên ghế, chân bắt chéo, hai tay đặt trên đầu gối đầy khí thế thể hiện phong thái đầy quyền lực: "Đã biết!"
Ánh mắt cô ta vẫn khinh khỉnh liếc cô, ưỡn ngực, lắc mông, giẫm lên giày cao gót xoay người rời đi. Lâm An Mỵ trừng mắt nhìn theo bóng lưng cô ta.
Lâm An Mỵ xoa xoa trán, ngàn vạn lần không ngờ rằng bản thân cô lại gặp phải tình tiết "máu chó" như phim Hàn. Càng không ngờ được Trình Duệ hoàn toàn thành thực nói rõ với cô, nhưng...
"Tôi không nhớ được em, càng không nhớ được tình cảm đối với em! Nhưng em yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
Trách nhiệm!? Cô cảm thấy như bị chính những lời nói đó đâm thấu tim gan, nhưng vẻ mặt cô vẫn vậy, vẫn bình tĩnh, vẫn yên lặng và bởi vì cô chẳng cười nổi nữa.
--- ----
"..." Cãi không được, Trần Trung đổi đề tài: "Thế cậu định làm gì tiếp theo?"
"Tại sao phải nói cho cậu biết!"
"..." Hừ, cậu còn ấu trĩ hơn cả tôi!
--- ---
Trần Thế Dân không ngờ khi công ti điện tử anh ta quản lý khiến anh ta có cơ hội đại diện "hợp tác" với ND của nhà họ Trình. Ông chủ của anh ta lại là người nhìn xa trông rộng, tuy hiện tại ND rơi vào "vũng bùn" nhưng với tiềm lực và địa vị nhà họ Trình với biết bao quan hệ xã hội. Để đẩy ND vào vực thẳm, có chăng là thế lực nhà họ Quý và nhà họ Trần cùng hợp lực thì may ra.
Tin tức con trai độc nhất của chủ tịch Trình Dương tập đoàn ND bất ngờ gặp tai nạn, cánh truyền thông "giật tít" là lo lắng không có người kế nhiệm ND. Sau đó lại lần lượt nổ ra sự việc, ông Trình Danh người nắm quyền nhà họ Trình vào bệnh viện. Tiếp đó là con trai thứ hai của viện trưởng Trình, Cục trưởng cục công an Trình Dân bị nghi ngờ dính líu đến hoạt động trốn thuế.
Mọi nguồn tin đều bất lợi đối với người nhà họ Trình nhưng Vương Thể, ông chủ và cũng là ba của bạn gái Trần Thế Dân, ông ta sống hơn nửa đời người đã nhìn thấy ND từng ngày lớn mạnh ra sao, đương nhiên ông ta hoàn toàn tin tưởng đây chỉ là một hồi "sóng to" nhưng cũng chỉ làm nghiêng ngả đôi chút địa vị của người nhà họ Trình.
Trần Thế Dân không ngờ rằng lại tình cờ trông thấy Lâm An Mỵ ở ND. Phong cách của cô vẫn là thể loại công sở vừa thanh lịch lại trang nhã, dáng người nhỏ nhắn nhưng khí thế vẫn như cũ bức người. Giống như trong tưởng tượng của anh ta, lần trước anh ta còn nghĩ rằng cô là nhân viên ở nhà hàng Á My nhưng không ngờ cô lại là nhân viên ở ND.
Trần Thế Dân đại diện cho công ti của Vương Thể, trở thành một trong những đối tác mới của ND. Bởi vì ND mở rộng hợp tác với những công ti điện tử mới phát triển có quy mô tương đối, mặc dù tin đồn ND có khả năng phá sản nhưng vẫn không ít những công ti tin tưởng vào khả năng của nhà họ Trình.
Đương nhiên thị trường hợp tác với ND chưa bao giờ thiếu đối tác. Chút lòng hư vinh của Trần Thế Dân bị đông kín trước tình cảnh công ti nhà Vương Thể tuy phát triển tốt nhưng chẳng thấm thía gì sao với những công ti khác, vị thế so với ND quả thật là còn một trời một vực.
Vương Ái Vy là quản lý của ND, là người trực tiếp đón tiếp đại diện của các công ti trong lần hợp tác này. Quản lý Vương năm nay đã ba mươi lăm tuổi, là một người phụ nữ có gia đình hạnh phúc và đầy đủ và cũng là một đàn chị của Lâm An Mỵ khi còn ở trường Đại học.
khi cô ấy đang đón tiếp nhóm người của Trần Thế Dân thì vô tình chạm mặt Lâm An Mỵ, cô ấy lên tiếng chào hỏi: "Giám đốc Lâm!"
Lâm An Mỵ đang lơ đãng, quay đầu nhìn thấy cô ấy liền cười nhẹ gật đầu: "Vất vả cho chị rồi! Hôm nào em mời chị một bữa!"
Quản lý Lương Ái Vy mỉm cười nắm tay cô: "Đi ăn với bọn chị đi!" Không để cho Lâm An Mỵ từ chối, cô ấy nhỏ giọng nói: "Công việc bỏ qua một bên, ăn chút gì đi! Em là sếp thì cứ thoải mái một chút, cái gì cũng ôm đồm vào người quá không tốt!"
Lâm An Mỵ do dự gật đầu, Lương Ái Vy kéo tay ôm vai cô, dẫn cô đi.
Lương Ái Vy tươi cười giới thiệu: "Giới thiệu với mọi người, vị này là Army, Giám đốc kế hoạch của ND!"
Lâm An Mỵ cười: "Hân hạnh!"
Trần Thế Dân mỉm cười: "Không ngờ gặp được người quen ở đây! Giúp đỡ tôi đấy nhé An Mỵ!"
Lâm An Mỵ mím môi, gật đầu nhẹ. Lương Ái Vy tò mò hỏi: "Hai người quen biết à?"
Cô mở miệng định nói, nhưng Trần Thế Dân cướp lời: "Chúng tôi là bạn!"
Không đợi mọi người nhiều chuyện trêu chọc, lập tức Lương Ái Vy kinh ngạc thốt lên: "Trình Tổng!"
------
Trình Duệ không ngờ rằng, thư ký riêng cố tình tiết lộ cho anh biết Lâm An Mỵ đi ăn cùng quản lý Vương Ái Vy cùng đại diện các công ty muốn hợp tác với ND.
Quả thật lần đầu tiên sau khi tỉnh lại, ánh mắt vừa chạm vào cô liền xuất hiện một sự xúc động khó diễn tả mà xưa nay chưa từng có. Anh phớt lờ cô,
ánh mắt cô đầy kinh ngạc nhìn anh. Ngay lúc ấy trong đầu anh vụt qua một ánh mắt rồi biến mất. Chỉ có anh biết bản thân ngừng thở, tim nhói lên Trình Duệ không biết tên gọi của loại cảm xúc này.
Anh nhận định, cô là một cô gái mãnh mẽ khá quật cường. Ánh mắt cô trầm tĩnh nhưng trong sáng, có lẽ tính cách của cô cũng như chính tên cô vừa "an tĩnh" lại "thùy mị". Nhưng dường như anh đã đoán sai, ánh mắt cô chẳng biết cười, cũng thật lạ là anh chẳng nhớ gì về cô lại dám khẳng định đôi mắt cô nhất định rất đẹp khi cười.
Trình Duệ im lặng trước mọi chuyện, anh là một người đàn ông độc lập và tự chủ. Anh hiểu rõ bản thân là một người đàn ông có vẻ ngoài xuất sắc, là dân tri thức cao cấp, tài sản tính riêng do anh kiếm ra cũng không kém cạnh Lương Đình là mấy. Anh biết bản thân có vốn tự chủ rất cao, mà cũng có lẽ trước nay chưa từng xuất hiện người mà anh tìm kiếm. Lúc nhìn thấy cô, trong đầu anh vang lên một câu hỏi: "Là cô ấy sao?"
Anh không biết vì sao bản thân chẳng thể nào kiểm soát được cảm xúc của bản thân,
anh luôn là một người lý trí thế nhưng cảm xúc khó chịu cứ như thủy triều dâng lên không thể kiểm soát. Đúng vậy,
anh chẳng thể kiểm soát nỗi sự ghen tị bùng cháy trong lòng.
Trình Duệ cảm thấy có lẽ anh bị đá đập vào đầu nên "điên" rồi! Bản thân anh biết rõ cảm xúc của bản thân là quá đáng nhưng anh không kiểm soát được. Nghe có vẻ như biện hộ cho sự tự chủ yếu kém của một người đàn ông ngu ngốc. Thế nên anh im lặng tự gặm nhấm bản thân trong hàng vạn cảm xúc kì quái này!
Anh cũng đang tự hỏi tại sao anh lại làm như vậy, vì cái gì, nhưng không thể không thừa nhận rằng anh lại dung túng cho cảm xúc ngự trị bản thân. Trình Duệ là bác sỹ gia đình hay còn gọi là bác sỹ đa khoa, anh cũng đã học qua tâm lý nhưng lại vô dụng trong tình huống này!
Trình Duệ cảm thấy một nguồn áp lực vô hình đang đè nặng cả thể xác lẫn tinh thần của anh, Lâm An Mỵ cường hãn hơn những gì anh tưởng. Đằng sau vẻ ngoài nhỏ nhắn mềm mại kia lại hoàn toàn khác biệt, độc lập, quyết tuyệt, ngang ngạnh cứng đầu và độc lập.
Muốn xét duyệt văn kiện của cô là ngụ ý kiểm soát mọi hoạt động không cho cô nhún tay vào quá nhiều việc. Cho Lisa ngang ngược trước mặt của cô là để kềm chế lại quyền lực trong tay cô, và những tác dộng của cô đối với những nhân viên khác. Chức giám đốc kế hoạch của cô hiện tại chỉ có danh nhưng không có thực quyền cũng chính là ý muốn của anh.
Trong cuộc họp sáng hôm đó, anh bác bỏ tất cả những gì cô đưa ra. Ánh mắt cô lạnh đi, sự u buồn bị ngọn lửa giận che mất. Tim anh nhói lên một cái, bỗng cảm thấy như vừa đánh mất đi một vật gì đó rất quan trọng...