- Còn có một chuyện tôi muốn hỏi em.
- Anh hỏi đi.
- Hôm qua lúc em hỏi chuyện của công ty đó, sao tôi lại thấy em có vẻ rất kích động.
- Không có đâu, là do anh nghĩ nhiều thôi.
Vũ Duyệt lắc đầu, ánh mắt vẫn cúi xuống.
- Công ty cần anh, anh mau về công ty đi, tôi cũng sẽ về lớp.
Vũ Duyệt đứng lên, về lớp. Lãnh Hàn lại ngồi xuống đó, có quá nhiều thứ để suy nghĩ.
" Tự dặn lòng là có thể phải lòng với ai cũng được, nhưng đừng là anh. Nhưng có lẽ tôi ngày càng lún sâu vào và không có lối thoát ra rồi "
Trở về lớp học, mọi thứ vẫn như bình thường. Chỉ có Vũ Duyệt cảm thấy mọi người luôn luôn nhìn mình.
" Có lẽ cũng đúng thôi, vì dù sao mình bây giờ cũng đâu có gì đặc biệt, lại còn được crush quốc dân như anh ta đưa đón, chắc là sau này không yên ổn rồi "
Trong lòng lại có thêm một chuyện đáng để lo rồi.
An Khiết cũng ngồi im, lòng nhớ về những lời nói của Lãnh Thần lúc nãy.
- Cậu kéo tôi ra đây lúc này không phải là tự kéo mình vào chỗ chết đó chứ?
- Chẳng có gì phải sợ cả. Chúng ta không làm gì mờ ám, thì sao phải lo.
- Nhưng họ thì không nghĩ như thế. Cậu không lo vì cậu là người của Lục Gia, búng tay một cái ai dám nói gì nữa.
- Vậy tôi cũng có thể nhờ vào đó mà bảo vệ cậu mà.
Lãnh Thần mạnh dạn nói như thế, gương mặt không chút biến sắc nào. Anh xem nó là điều hiển nhiên.
" Bảo vệ mình sao "
Tan học, Vũ Duyệt nhờ Lãnh Thần nói với Lãnh Hàn, vì muốn chuyện này tạm lắng xuống nên đi riêng một thời gian.
- Lúc nãy bị ném như thế, cậu không sao chứ?
- Không sao cả.
- À mà lúc nãy Lục Thiếu có nói gì với cậu không?
- Cũng không có gì cả.
Vũ Duyệt lưỡng lự một hồi, lại quay qua hỏi An Khiết.
- Cậu... nhớ Lâm Gia không?
An Khiết nghe thấy tự dưng đứng lại.
- Sao cậu lại hỏi như thế?
- Lâm Gia trở về rồi. Sắp tới còn có một công ty ở đây. Tớ nói với cậu là muốn cậu cẩn thận, chứ không phải muốn nhắc lại chuyện xưa.
- Được.
Chuyện gì cũng có thể xảy ra, cứ đề phòng trước vẫn là tốt hơn.
Trở về nhà, Vũ Duyệt tìm điện thoại, bấm một dãy số, một lúc lâu vẫn chưa bấm gọi.
- Anh hai. Bao giờ thì anh có thể về?
- Anh có thể về bất cứ lúc nào, nhưng sao lại hỏi như thế?
- Lâm Gia... trở lại rồi. Em cần anh giúp đỡ. Em không muốn mọi người xung quanh em, hay thậm chí là em bị gì cả.
- Được, anh cố quay về trong thời gian sớm nhất có thể. Đừng bị kích động.
Vũ Duyệt buông điện thoại ra, nhìn mình trong chính gương.
- Có phải mình là quá nhút nhát rồi hay không. Ngay cả quá khứ cũng không thể quên được, lại còn phải nhờ người khác giúp đỡ.
Bao lâu rồi, mới có thể gặp nhiều chuyện khiến cô u sầu như thế này.
Ngâm mình trong làn nước ấm ở bồn tắm, mí mắt cô nặng trĩu, chỉ muốn nhắm lại, nhưng khi nhắm lại rồi, mọi thứ gần đây lại hiện về.
Không muốn bản thân mình cứ trong trạng thái mệt mỏi như thế này, Vũ Duyệt gọi cho An Khiết.
- Cậu có muốn đi đâu đó chơi cho khuây khỏa không? Mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá.
- Được.
Cũng không cần đi đâu sang trọng, hai người chỉ là đi dạo, vui vẻ nói chuyện là có thể lấy lại tinh thần.
- Mà Tiểu Duyệt này, tớ đang suy nghĩ, Lục Lãnh Thần tính cũng khá giống cậu thật đó.
- Giống tớ? Ý cậu là sao?
- Luôn lạc quan, biết cách an ủi người khác.
An Khiết đột nhiên nói thế là ý gì?
- Nè, cậu nói đi, có phải là dính thính của người ta rồi không. Ngôn Tình Hay
- Nhưng tớ không xứng.
Vũ Duyệt nghe An Khiết nói như thế, có cảm giác nửa thật nửa đùa.
- Làm gì không xứng chứ?