" Tự nhiên mấy hôm nay anh ta cứ xuất hiện mãi ở bên mình thế nhỉ "
Điện thoại trên tay lại rung lên, rớt luôn ở dưới sàn nhà.
- Đứng đó nhìn tôi làm gì, còn không mau ra đây?
- Cái tên thiếu gia nhà anh, có cơ hội tôi sẽ xử lí anh sau.
Một lát sau, Vũ Duyệt cũng bước ra, khuôn mặt rõ ràng vẫn còn đang tiếc chiếc điện thoại bể kính của mình.
- Nhìn tôi còn cười như thế làm gì?
Lãnh Hàn không tự nhiên mà hỏi, thấy trong nụ cười của Vũ Duyệt có chút vấn đề.
- Không có gì cả, Lục Thiếu có thể lái xe đi rồi.
" Như thế mà không có gì chắc là tôi đi bằng đầu gối rồi "
Vũ Duyệt lúc này bỗng nhớ lại lời nói lúc sáng của An Khiết.
Những người lúc sáng gây chuyện với hai người, có khi nào là anh sai khiến?
" Nhưng mình lại cảm giác rất tin tưởng anh ta, hơn nữa chắc anh ta không phải là dạng người dễ đánh người khác chỉ vì một lần từ chối như thế chứ? "
- Mặt của em?
Vũ Duyệt đang nhìn ra bên ngoài, giật mình.
- Không có gì đâu, lúc sáng bị xây xát một chút.
- Chân em cũng bị thương, tay cũng vậy. Một chút sao?
" Người này có phải rất hay bắt bẻ người khác không nhỉ "
- Chỉ là té thôi, không sao cả.
Vũ Duyệt làm thủ tục xuất viện cho dì Lâm, vui vẻ đưa dì ra xe.
Riêng dì thấy Lãnh Hàn có vẻ hơi e dè.
- Sao Lục Thiếu lại cùng con tới đây?
- Chuyện rắc rối lắm ạ, dì về đã, con sẽ giải thích sau.
Về tới nhà, đang ăn cơm vui vẻ thì dì Lâm lại hỏi Vũ Duyệt.
- Người con bị gì thế? Toàn là vết thương?
- Lúc sáng xảy ra sự cố một chút ạ.
Dì Lâm định hỏi gì đó, lại nghe thấy có tiếng chuông, liền bước ra mở cửa.
- Dì Lâm xuất viện rồi sao ạ? Thật là, cậu ấy cũng không nói cho con cùng đến đón dì.
- Nói như vậy là con đến để tìm Tiểu Duyệt sao? Con vào ăn cùng với chúng ta đi, rồi nói chuyện với nó sau.
Vũ Duyệt cũng vui vẻ vẫy cô vào.
Ăn xong hai người đi rửa chén, An Khiết thấy dì Lâm đi lên lầu rồi mới quay sang hỏi Vũ Duyệt.
- Dì ấy không thấy cậu bị thương sao?
- Thấy chứ. Lúc nãy dì ấy định hỏi gì nữa, cũng may là cậu tới.
- Lúc nãy mấy chú cảnh sát gọi cho tớ, nói là vừa gọi theo số điện thoại lưu tên " cô chủ " của mấy tên đó thì cúp máy mất tiêu, cũng không thể gọi lại nữa.
- Rốt cuộc là ai tự dưng kiếm chuyện với chúng ta vậy chứ.
Dì Lâm ở đằng sau đi đến, làm hai người thót tim.
- Thì ra là như thế, mà con lại không kể với dì.
- Dì nghe thấy hết rồi sao?
Lãnh Thần về nhà đã thấy Lãnh Hàn ngồi ở bàn ăn.
" Xem ra hôm nay về rất sớm "
- Em lại đây.
- Này này, em vừa mới về mà, đã đắc tội gì với anh sao?
- Bảo em lại thì em lại đi, anh cũng đâu có thể ăn thịt em?
Lãnh Thần đi lại, kéo chiếc ghế ra ngồi xuống.
- Hôm nay cô nhóc đó nghỉ học?
- Anh nói Vũ Duyệt?
- Ừm.
- Đúng là có nghỉ, hình như trước vào học mấy phút mới xin giáo viên, không biết là chuyện gì nữa. À mà đúng rồi, em có nghe hai chị em họ Thẩm kia nói gì đó, hình như là có liên quan đến cậu ấy.
- Em nói xem?
Lãnh Thần sợ nói cho Lãnh Hàn biết sẽ lại có án mạng mất.
- Nghe bảo gì mà thuê người chặn đường đánh, rồi sau đó có một người nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, sau đó liền phá chiếc sim đó.
Lãnh Thần nghe nhiều nhưng cũng chỉ tóm tắt lại.
- Em cũng không biết có liên quan đến Vũ Duyệt không, chỉ nghe như thế thôi. Nhưng mà có lẽ là đúng, vì cậu ta còn biết hôm qua chúng ta đi ăn nữa.
Lãnh Hàn nghe nói không phản ứng gì cả, chỉ đang suy nghĩ mấy điều Lãnh Thần nói.