Vũ Duyệt đắn đo một hồi rồi cũng quyết định hỏi anh.
- Em... không hận ông ta sao? Sao em lại hỏi thế?
- Hận chứ, làm sao em không hận được. Chỉ là nghĩ lại... dù gì thì dì Lâm cũng là chị của ông ta, em cũng không muốn thấy dì ấy buồn, nói sao đi nữa thì họ vẫn là chị em ruột mà.
Lãnh Hàn vuốt mái tóc của Vũ Duyệt, thở dài một hơi.
- Hạ Gia và Lục Gia đều đưa ông ta đến một nhà tù khác, có an ninh chắc chắn hơn. Anh biết em sẽ không muốn gϊếŧ người, nên cũng không muốn ra tay. Trước lúc đưa đi dì Lâm cũng có đến gặp ông ta rồi.
- Vậy sao...
Vũ Duyệt biết lần này chắc chắn ông ta sẽ không thể thoát được nữa, vì có cả hai gia tộc nhúng tay vào, nên cũng rất an tâm.
Ở bên ngoài kia, An Khiết ngồi cùng với Lãnh Thần, do mấy hôm nay thức khuya canh Vũ Duyệt, dù Lãnh Thần có khuyên cô cỡ nào thì cô cũng không chịu đi ngủ, hôm nay Vũ Duyệt tỉnh lại rồi cô mới có thể thảnh thơi như thế này.
- Mà... lúc xưa cậu học ở trường mẫu giáo nào thế? Cảm thấy giống như đã từng gặp cậu.
- Trường mầm non ở gần trung tâm thành phố... tớ quên tên rồi, lâu quá mà.
- Là ngôi trường đối diện siêu thị của thành phố?
- Ừm, có chuyện gì sao?
An Khiết ngước lên nhìn mặt Lãnh Thần lúc này, cứ như là anh vừa tìm được vàng vậy.
- Cậu là con bé hay ngồi một góc lớp sao? Lúc đó tớ còn nghĩ là cậu bị tự kỉ cơ.
- Nói vậy là tớ từng học chung với cậu sao? Hèn gì lúc cậu vào lớp học tớ thấy cậu cũng quen quen.
Hai người cứ như là vừa nhìn thấy được sinh vật lạ vậy.
- Mà... cậu học chung với Vũ Duyệt từ nhỏ. Tớ năm xưa nhớ có lần anh tớ đến đón tớ, có một cô nhóc đi cùng với cậu, còn tông trúng anh tớ nữa. Đó cũng là lần đầu tớ thấy anh tớ thân thiện với người khác.
- Tớ cũng có nhớ. Thế không phải là ngay từ nhỏ chúng ta đều có duyên với nhau sao?
Hai người cười ha ha lên, đúng thật là có duyên từ nhỏ rồi.
Lúc này Vũ Duyệt còn đang mơ màng trong vòng tay của Lãnh Hàn, dù mới ngủ hai ngày, vừa tỉnh dậy nhưng bây giờ ở bên anh thế này, cô lại muốn ngủ tiếp.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra làm Vũ Duyệt giật bắn người, quay sang nhìn
- À... ừm... hình như là chúng ta đều làm phiền hai đứa rồi nhỉ.
Vũ Duyệt đỏ mặt liền leo xuống ghế ngồi, còn gia đình cô ở ngoài thấy phản ứng của cô như thế liền cười.
- Được rồi, không cần xấu hổ như thế đâu. Bọn ta tới đây là để thăm con.
Ngoài ba mẹ, Vũ Kha, ở đằng sau họ còn có cả dì Lâm nữa.
Vũ Duyệt nhìn thấy dì Lâm ban đầu bất ngờ, nhưng sau đó là một niềm hạnh phúc dâng lên.
- Dì xin lỗi, thằng em ngỗ nghịch của dì lại gây chuyện với con rồi.
- Không sao đâu ạ, dì cũng đâu có lỗi gì. Dù gì thì mọi chuyện cũng đã qua rồi.
Dì Lâm cũng đã biết người hạ độc mình vào chuỗi ngày đó là ai. Trong lúc Phi Văn chưa tỉnh lại dì cũng có đến thăm cô, cũng có tâm sự một vài lời.
Lâm Thị chính thức phá sản, gia đình của Phi Văn được cứu ra ngoài, Phi Văn mấy ngày sau đó cũng tỉnh lại, nhìn thấy dì Lâm và Vũ Duyệt xin lỗi không ngừng.
Thế nhưng cũng vì hiểu cho hoàn cảnh của cô mà hai người họ cũng không trách móc gì cả.
Lãnh Hàn dù sao cũng che chắn cho Vũ Duyệt nên bị thương cũng tương đối nặng, ở bệnh viện theo dõi thêm 1 tuần, tuy anh không hề thích nhưng vì được thêm một đặc ân, được Vũ Duyệt ở lại cùng và chăm sóc nên anh cũng tỏ ra hòa hoãn không ít.
- Em... nghỉ lâu như thế, không biết có theo kịp chương trình học không nữa.