- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Duyên Nợ
- Chương 12
Duyên Nợ
Chương 12
Chiều hôm đó cứ dắt xe ra cô lại cất vào, cô biết hắn là 1 kẻ rất lầy lội, nếu cô không ra chắc chắn hắn sẽ phá cô. Chỉ có điều thời gian này cô muốn tránh xa hắn 1 chút để cho mọi chuyện lắng xuống. Cô sợ nếu để hắn đưa đi học e rằng cô sẽ còn gặp nhiều chuyện rắc rối nữa.
Bố cô đi ngang thấy cô cứ đứng cạnh cái xe ngẩn ngơ ông hỏi:
- Con còn mệt lắm hả, hay để bố đưa con tới trường nha.
- Dạ thôi, bố cứ đi làm đi ạ, đưa con tới trường bố lại phải vòng lại tới công ty, mất công lắm ạ. Con nhờ cái Nga quá đón rồi.
- Uk thế bố đi trước, nếu mệt quá thì bảo bố xin phép cho nghỉ nhé.
- Vâng con biết rồi ạ.
Bố cô vừa đi khuất, thì cái Huệ cũng vừa vặn bước ra, nó thấy cô còn chưa đi học nên hỏi
- Hôm nay học sinh gương mẫu chưa đi cơ à, hay lại chờ ai đón.
Con này nó không nói thì thôi, cứ hễ nói là y như rẳng móc mỉa cô. Cô cũng đáp lại nó vài lời cho xong chuyện.
- Tôi hơi mệt nên đứng nghỉ chút, cô cũng chưa đi sao.
Nó ngúng nguẩy dắt xe không quên nói bóng gió: “Cả chiều qua đi với trai nay mệt là đúng rồi”.
Cô tức lắm nhưng vẫn phải vờ như không nghe thấy, chờ nó đi khuất rồi cô cất xe để đi bộ ra ngoài, không biết giờ này hắn đến chưa? Đang lúi húi đóng cổng thì nghe tiếng hắn phía sau:
- Xem như cô cũng biết điều nên tôi cũng không làm khó cô, quay vào lấy xe đi.
- Gì cơ?
- Tôi bảo cô lấy xe tới trường đi, tôi đi cùng một đoạn bao giờ gần tới trường tôi sẽ đi trước, tránh người khác lại để ý.
Cái tên này đúng là mỗi lúc một kiểu, cô chẳng biết đằng nào mà lần. Vội vàng quay trở vào lấy xe rồi cứ thế tới trường chẳng nói thêm câu nào với hắn. Hắn thấy cô im lặng thì nghĩ cô mệt nên hỏi:
- Cô ốm thế sao không nghỉ đi, đi học làm gi. Bao giờ khoẻ đi cũng được, sao phải khổ thế.
- Tôi tự biết lo cho mình, cảm ơn anh.
Hắn biết cô khó chịu với mình nên nịnh nọt:
- À này, cái vụ clip ấy tôi đã nhờ ông anh của tôi rồi. Anh ấy nói ngay chiều nay sẽ gỡ tất cả xuống đấy.
- Gỡ hay không bây giờ có khác gì nhau nữa, gia đình, thầy cô và tất cả mọi người đều biết rồi.
- Thế giờ ý cô như nào, cô muốn gì.
- Tôi muốn anh im lặng đừng nói gì nữa. Tôi mệt.
- Thôi được rồi, nhìn cô như không có sức sống vậy, tôi sợ cô ngất ra đây nên đi bên cạnh trông chừng thôi.
Cô im lặng không đáp lại, hắn cũng chẳng nói thêm. Cứ thế hai hai chiếc xe lặng lẽ đi bên nhau, bóng hắn đổ dài lên người cô như đang ôm ấp che chở cho cô, hai chiếc xe cứ chậm chậm đi cũng như cô và hắn đang chậm chậm tiến vào đời đối phương.
Qua một khúc cua nữa là tới trường thì hắn bất giác rồ ga đi trước, cô ngạc nhiên ngừng hẳn xe nhìn hắn, cho tới khi bóng hắn khuất xa nơi cuối đường cô mới đi tiếp.
Tới nhà để xe của trường đã thấy cái Nga đứng đó đợi cô, chờ cô cất xe xong nó kéo tay hỏi:
- Sao nay mày lại bảo tao đi trước.
Cô lung túng cố tình đi lên trước trả lời:
- Thì tại tao mệt định nhờ bố đưa đi nên bảo mày đi trước, nhưng lại sợ ông phải vòng đi vòng lại vì trường mình ngược hướng với công ty nên thôi.
- Uk, sáng nay thấy mày mệt nên tao chưa hỏi, mọi chuyện là như nào? Sao tao mới nghỉ có 1 hôm mà đã thành ra thế?
Cái con này nó làm như nó đi học thì cô sẽ không bị thế ấy, có khi nó còn bị chung với cô cũng nên.
- Tất cả cũng là do cái tên sao chổi kia gây ra đó, vì hắn mà tao bị bà kia hiểu nhầm, Không biết cái đứa nào khốn nạn lại tung clip lên mạng làm tao 1 phen điêu đứng.
- Khổ thân mày, biết thế tao không thách mày tán tỉnh hắn thì có lẽ vẫn yên ổn. Cho tao xin lỗi nhé.
Cô mỉm cười cốc đầu con bạn thân, cô và nó thân thiết với nhau từ nhỏ, nó luôn thế bất kể cô gặp chuyện gì nó đều tự dằn vặt bản thân rồi nghĩ đó là lỗi của mình. Có lần cô bị cái Huệ chơi xấu nó đã đến tận nhà cô lớn tiếng mắng cái Huệ xối xả. Kết quả là Nga và Huệ lao vào đánh nhau, cô và dì Liên phải khó khăn lắm mới tách 2 người bọn họ ra. Nó xây xát hết mặt mũi chân tay mà vẫn lớn tiếng nói phải đòi lại công bằng cho cô. Hôm ấy cô bị dì Liên phạt, nhưng nghĩ đến nó cỗ vẫn thấy ấm áp, vì ít nhất vẫn có người thật lòng quan tâm đến cô.
Có lẽ ông trời thấy áy này vì đã cướp mất mẹ cô nên thương tình cho cái Nga đến bên cạnh bầu bạn. Ngày nhỏ những lần bị cái Huệ chơi xấu cô cũng chỉ biết khóc lóc cùng nó bởi chẳng ai có thời gian lắng nghe cô nói. Bố cô thì bận tối ngày, vυ" năm thời gian đó do con trai bị tai nạn nên xin về quê 1 thời gian, dì Liên thì chỉ nói hai đứa lớn rồi phải tự giải quyết nếu chuyện không quá nghiêm trọng thì không cần nói với dì. Thật ra cô biết dì khó phẫn xử, nếu bênh Huệ thì lại sợ người ngoài dị nghị là mẹ ghẻ con chồng, con bênh cô thì lại xót cái Huệ nên dì chọn để 2 đứa tự giải quyết. Thời gian ấy mà không có cái Nga ở bên thì chưa chắc đã có 1 Hương vui vẻ của ngày hôm nay.
Bỗng dưng thấy quý nó thêm 1 chút cô nói:
- Con hâm này, nghĩ vớ vẩn cái gì đấy, lỗi đâu phải của mày đâu? Nhìn này giờ tao cũng không sao rồi còn gì.
- Mày như thế này mà bảo không sao à, nhìn mày nhợt nhạt lắm, đã thuốc thang gì chưa?
- Tao uống rồi, mày làm như tao con nít không bằng.
Vào đến lớp ổn định chỗ ngồi Nga quay sang cô thì thầm như có gì bí mật lắm vậy:
- Này, thế còn cái vụ clip thì sao, nghĩ cũng ức chị ta hành hạ mày như thế mà chỉ viết mỗi bản kiểm điểm, còn mày bị đánh thì lại phải mời phụ huynh. Đúng là bố làm to có khác, bất công quá mà.
- Thôi chuyện cũng qua rôi, nhắc làm gì nữa.
- Qua cái gì mà qua, cái clip còn lù lù như thế làm sao mà qua được.
- Thấy hắn bảo nhờ ông anh nào đó gỡ xuống mà tao chẳng bận tâm lắm, dù sao thì mọi người cũng biết cả rồi.
- Hắn, tay Long á?
Cái nga ngạc nhiên nói lớn, cô vội véo vào tay nó quát:
- Trời ơi, làm gì mà mày nói to thế, tao đang mong sống yên ổn mà mày gào lên thế cho cả thiên hạ biết à?
- Tao xin lỗi, mà sao hắn lại phải gỡ, tao thấy hay có gì đó quan tâm đến mày đấy.
- Bớt nói nhảm đi, chắc hắn thấy áy náy thôi, dù sao thì cũng vì hắn tao mới thành ra như thế mà.
- Tao nghi ngờ lắm, không biết đâu được đâu nhé, nhìn mày như này tao còn muốn yêu nữa là hắn.
Cô nghe nó nói mà nổi cả da gà.
- Bơn bớt lại đi má, làm gì có cái gì mà ngồi đó suy diễn.
Thế mà nó vẫn chẳng buông tha cho cô, bắt cô phải kể thật chi tiết xem cô gặp hắn như nào, xảy ra những gì, thái độ của hắn ra sao. Cô phát mệt với nó, cô mà không kể đảm bảo nó sẽ lải nhải bên tai không ngừng cho xem.
Cứ thế cô ngồi kể tất cả mọi chuyện cho nó nghe, không biết cô có để ý không nhưng cái nga thì phát hiện ra có đôi lần kể đến đoạn hắn giúp đỡ cô đã mỉm cười. Nó tính trêu cô thì nghe thấy tiếng trống báo hiệu vào lớp nên thôi.
Cả buổi chiều hôm đó cứ hễ đến giờ ra chơi cô lại thấy bóng hắn đi qua lớp cô, chẳng hiểu hắn muốn làm cái gì mà cứ đi đến cuối hành lang rồi lại vòng về. Mà sao cô lại cứ phải chú ý đến hắn cơ chứ, cô mệt mỏi gục xuống bàn, bên cạnh cái Nga vẫn đang lảm nhảm nói gì đó về hắn, cô không để tâm lắm.
Tan học cô và Nga cũng nhau ra về, hai đứa vừa đi vừa nói chuyện đi qua khúc cua đầu tiên hình như cô thoáng thấy bóng dáng hắn. Chắc cô bị hoa mắt mất rồi, sao hắn lại xuất hiện ở đây được cơ chứ nhà hắn phía ngược lại cơ mà. Lắc mạnh đầu để xua đi hình bóng của hắn cô tiếp tục nghe cái Nga huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất.
Về tới nhà, cu Vương nhào ra ôm lấy chân cô mà reo:
- A chị Hương đã về.
- Cô dựng xe rồi bế bổng nó vào trong nhà, đặt ngồi lên đùi, xoa đầu cô hỏi:
- Nay em đi học có ngoan không, nay cô giáo dậy bài gì nè.
- Ngoan ạ, thế nay chị đi học có ngoan không, nay em thấy chị đấy?
Cô nhíu mày hỏi lại:
- Sao lại thấy chị, em thấy chị ở đâu?
- Thì thấy chị ở điện thoại cô giáo, thấy chị đang đóng phim, chị sắp nổi tiếng phải không chị?
Cô ngợ ngờ đoán ra nhưng vẫn hỏi lại:
- Em nói rõ chị xem nào.
- Thì nhé, sáng nay em thấy cô giáo xem điện thoại, cô còn hỏi em có phải chị không em thấy chị trong đó nên đứng xem cùng cô. Em thấy chị bị người ta bị hất nước, còn bị dúi đầu vào bể nước giống hệt bộ phim tối qua em xem. Mà sao cái cô đóng cùng chị ác thế chị…
Nó cứ hồn nhiền kể còn làm vài động tác miêu tả lại khiến cô như chết lặng, mọi chuyện dường như đang đi quá xa khỏi suy nghĩ của cô. Bất giác cô nhớ ra đầu giờ chiều hắn có nói sẽ gỡ clip ấy xuống. Cô thả cu Vương xuống bảo nó tự ngồi chơi cô lên phòng thay đồ, nó đòi lên cùng cô nhưng cô không đồng ý.
Lên tới phòng cô mở vội điện thoại kiểm tra, clip vẫn còn nguyên chưa hề xoá. Cô kéo xuống dưới đọc coment mà đau lòng. Người thương cảm cô thì ít, nguời chỉ trích ném đá cô thì nhiều. Có người còn bảo mong cô bị đánh nặng hơn, cái thứ con giáp thứ 13 như cô đáng bị đánh, rồi là cô bị như thế là còn nhẹ, là đáng đời cái đỗ đĩ thoã giành giật người yêu của kẻ khác. Nặng lời hơn có người rủa cô chết đi để khỏi mang cái tính đĩ đi ve vãn chồng, người yêu người khác…
Tắt điện thoại nước mắt cô lăn dài, thế mà hắn nói sẽ gỡ xuống đúng là đồ điêu thuyền mà. Như chợt nhớ ra, cô bấm máy gọi cho ai đó, chờ mãi chũng chỉ có tiếng của tổng đài viên vang lên:” thuê bao quý khách vừa gọi không đúng, vui lòng kiểm tra lại hoặc gọi 198 để trợ giúp”
Vất phịch điện thoại xuống giường cô giận dữ nói:
- Cái tên chết bằm, cái đồ sao chổi, đồ điêu thuyền hắn dám cho mình số giả, còn nói cái gì mà cô cứ yên tâm đi, nhất định tôi sẽ gỡ cái clip đó, rồi là tôi lo cho cô, toàn có giả tạo hết. Hắn dám trêu đùa cô, còn ra vẻ quan tâm cô bị ốm làm cho cô có 1 chút xao lòng, giờ thì cô cóc cần.
Vốn dĩ sáng nay đi cùng hắn tới trường, nghe hắn hỏi han quan tâm cô cũng có 1 chút ấn tượng tốt về hắn. Nhưng tất cả đều tan biến khi cái clip kia vẫn còn, càng giận dữ hơn là cái số mà hắn cho cô là số điện thaoij giả. Thật bực mình quá!
Cố cứ thế ngồi làm bầm chửi hắn cho đến khi cu Vương chạy lên gọi cô xuống ăn cơm cô mối giật mình vì đã 7h tối. Vậy là cô đã chửi hắn hơn 1 tiếng đồng hồ rồi sao, thật không thể tin nổi. Trước nay cô rất ít khi chửi bới ai, nếu có ai đó quá đáng qua thì cô cũng chỉ mắng 1 vài câu cho hả giận rồi thôi. Thế mà lần này cô đã ngồi chửi hắn, mắng hắn, nguyền rủa hắn hơn 1 tiếng, hình như từ ngày gặp hắn cô có gì đó thay đổi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Duyên Nợ
- Chương 12