Chương 17: Tiểu ác lang
AU: ICEICE
Sau đêm ” đồng sàng cộng chẩm ” thứ hai, quan hệ của Mộc Trúc Quân và Ẩm Tâm Nhị lại tiến lên một bước cao hơn.
Hàng ngày Ẩm Tâm Nhị và Mộc Trúc Quân ở đều chăm chỉ ở bên cạnh nhau như hình với bóng. Chỉ cần nơi nào Ẩm Tâm Nhị xuất hiện thì y như rằng nơi đó, hoặc gần đó liền bắt gặp Mộc Trúc Quân.
Thí dụ như hôm nay, Lâm Tạ vừa mang văn thơ vào thư phòng cho Ẩm Tâm Nhị giải quyết thì liền bắt gặp ánh mắt như ngây dại của Mộc Trúc Quân đang ngồi bên cạnh ngắm nhìn chăm chú. Khiến Lâm Tạ được một phen ghen tị với tình cảm của Mộc Trúc Quân dành cho Ẩm Tâm Nhị.
– Ẩm trang chủ, người thật có sức hút.
Nguyệt Lão từ bên ngoài đi vào nhìn thấy vẻ ngây dại của Mộc Trúc Quân, không khỏi thích thú hướng Ẩm Tâm Nhị trêu chọc một phen.
Ẩm Tâm Nhị nghe Nguyệt Lão trêu không khỏi cảm thấy hơi cứng người, nhìn sang Mộc Trúc Quân đang ngồi bên cạnh.
Vừa xoay sang Ẩm Tâm Nhị liền bị ” pháp nhãn ” của Mộc Trúc Quân làm cho xấu hổ. Lập tức xoay đầu nhìn theo hướng khác.
– Nguyệt công tử khéo nói đùa!
– Đâu có, ta nói thật mà!
Ẩm Tâm Nhị đang xấu hổ nghe câu nói này của Nguyệt Lão càng thêm hổ thẹn, mặt càng thêm đỏ. Lòng tự oán trách sao bản thân lại để Mộc Trúc Quân ngày ngày cùng ” chung đυ.ng “, nên bây giờ mới rơi vào tình thế đỏ mặt, tía tai như thế này!
Thấy mặt Ẩm Tâm Nhị càng lúc càng đỏ, mặt thì cúi gầm xuống, chỉ cách một khoảng là úp thẳng xuống bàn, Mộc Trúc Quân liền lên tiếng giải vây.
– Nguyệt Lão, đừng chọc nàng ấy!
– Sao vậy, ghen à!
– Không ghen!
– Thật sao?
– Ừm! Biết sao không?
– Sao?
– Vì nàng ấy là người của ta, nên ghen chi mệt.
Mộc Trúc Quân nói không ngượng miệng. Khiến Ẩm Tâm Nhị mặt đã đỏ như gấc, tức tốc đứng dậy lao ngay ra ngoài.
Nguyệt Lão thở dài nhìn theo bóng lưng Ẩm Tâm Nhị cảm thán:
– Ta kêu ngươi đừng chọc nàng ta ngượng mà!
– Hình như tôi nhớ không nhầm kẻ gây rắc rối trước là Nguyệt Lão người!
Nguyệt Lão suy nghĩ một chút rồi cười gượng.
– Vậy cho ta xin lỗi!
– Biết lỗi là tốt. Vậy quân sư người kiếm ta có việc chi
– Ta đến đây mang cho ngươi một hung tin.
– Hung tin?
Mộc Trúc Quân phóng ánh mắt chờ đợi về phía Nguyệt Lão. Lòng không khỏi tự hỏi ruốc cuộc hung tin ấy là gì?
– Ngươi đến đây mấy ngày rồi?
Mộc Trúc Quân suy nghĩ một lúc, rồi giơ mười ngón tay ra trước mặt Nguyệt Lão.
– Nếu không tính ngày hôm nay thì đã được mười ngày rồi! Nhưng như vậy thì sao?
– Mấy hôm nay ngươi có gửi thư báo cho Mộc gia chuyện ngươi đang ở đây chưa?
– Đương nhiên chưa! Đâu có rảnh mà làm vậy. Thời gian bên cạnh Nhị nhi còn không đủ nữa là… Không lẽ ý của người…
– Ừm, Mộc gia nghe tin báo ngươi tự dưng biến mất, liền cử hơn trăm người đi tìm kiếm khắp nơi. Sáng nay ta nghe Thổ Địa báo là họ đã tìm tới nơi, nên tức tốc chạy đến đây cho ngươi biết tin.
Khuôn mặt trở nên căng thẳng cực đọ sau câu nói của Nguyệt Lão.
– Nếu họ đến đây thì sẽ rất phiền đó! – Nguyệt Lão nhắc nhở.
– Ừm, nếu họ đến rất có khả năng chuyện nói dối thân phận tỷ phu của Nguyệt Lão người bị bại lộ. Rồi kéo thêm một đống rất rối!
Khuôn mặt Mộc Trúc Quân càng lúc càng trở nên hoang mang cực độ.
– Có thể khi biết chuyện ngươi có tình cảnh với Ẩm Tâm Nhị họ sẽ gây cản trở đó. Tình cảm của Ẩm Tâm Nhị hiện tại cũng chưa xao động bao nhiêu! Ta sợ…
– Thật là, sao vậy chứ!
Mộc Trúc Quân mặt càng lúc càng hoang mang. Nhắm mắt lại trầm ngâm hồi lâu…
– Nguyệt Lão, người là tiên đúng không!
– Thì sao? – Nguyệt Lão ngạc nhiên hỏi lại.
– Vậy… Hehe!
Nguyệt Lão không khỏi rùng người trước nụ cười gian hiện tại của Mộc Trúc Quân. Không tin được đây và người mang bộ mặt hoang mang vài khắc trước là một.
– Ngươi cười vậy là có gì? – Nguyệt Lão hoang mang hỏi.
– Nguyệt Lão, người nói sẽ làm quân sự cho ta đúng không?
– Ừm, thì sao?
– Vậy thì…
Mộc Trúc Quân kê sát vào tai Nguyệt Lão thì thầm vừa đủ để người nghe.
Nhưng khi nghe xong Nguyệt Lão chỉ khẽ thở dài trước sự gian manh của người trước mặt. Thầm nghĩ: Có phải bản thân đã quá sai lầm khi cho ” tiểu sắc lang ” ăn thịt người không nhả xương này quay lại nhân gian hay không?
– Sao, người đồng ý không? – Mộc Trúc Quân cười gian hỏi.
Nguyệt Lão đành miễn cưỡng gật đầu nhận lời.
– Khi nào tiến hành?
– Ngay bây giờ!
– Nhanh dữ!
Mộc Trúc Quân cười gian hướng Nguyệt Lão nháy mắt.
– Đêm dài lắm mộng mà!
Nguyệt Lão chỉ còn biết lắc đầu bất lực làm theo kế hoạch của Mộc Trúc Quân vô điều kiện. Tự cầu nguyện cho bản thân khi giúp xong cho bản thân sau khi giúp cho ” tiểu ác lang ” Mộc Trúc Quân, sẽ không bị giáng chức tiên.
*******
– Có đúng là Quân nhi ở đây không?
Mộc Chi Vực ngồi trên hắc mã nhìn Mộc Trầm Hương cũng đang cưỡi hắc mã bên cạnh hỏi.
– Muội đã cho nhiều người đi dò la, tất cả đều xác nhận muội ấy đang ở trên Ẩm sơn trang.
– Đúng là Quân nhi thích làm chúng ta lo chết mà. Tự nhiên phi ngựa đi mất, làm chúng ta phải lo lắng cử người đi tìm khắp nơi suốt năm ngày trời. Bây giờ lại nhận được tin muội ấy trên Ẩm sơn trang. Từ Thiếu Lâm xa xôi đến Ẩm Sơn Trang đường đi vất vả, không biết sức khỏe của muội ấy có sao không nữa? – Mộc Chi Vực giọng đầy lo lắng.
Mộc Trầm Hương bên cạnh vẻ mặt cũng lo lắng không kém, cố gắng phi ngựa thật nhanh đến Ẩm sơn trang.
Đang phi ngựa một hồi cả hai bỗng bị ngán đường bởi một chiếc xe ngựa đang từ hướng Ẩm sơn trang đi xuống. Phu đánh ngựa là một nam nhân trẻ tuổi, dáng người vừa vặn, khuôn mặt bị che nửa bởi chiếc nón đội trên đầu. Khiến cho Mộc Chi Vực và Mộc Trầm Hương nhất thời không nhìn rõ mặt.
– Công tử, tiểu thư xin tránh đường cho tiểu nhân xuống núi được không?
Nhìn thấy ngựa phu đang gấp rời xuống núi, Mộc Chi Tinh không khỏi cảm thấy có chút mờ ám. Cao giọng hỏi:
– Ngươi có việc gì mà gấp như vậy?
– A, là do tiểu thư nhà tiểu nhân đang bị bệnh nặng cần đánh xe xuống núi tìm đại phu gấp ạ! – Ngựa phu lễ phép trả lời.
– Tiểu thư nhà ngươi…
Đang định hỏi tiếp thì Mộc Chi Vực Bị Mộc Trầm Hương ngắt lời.
– Ca, người trong xe đang bệnh không nên đưa đến đại phu chậm trễ. Với lại nếu cứ ở đây dây dưa, sợ đến tối cũng chưa lên tới Ẩm sơn trang.
Mộc Chi Vực nghe vậy cũng không cản trở nữa, cùng Mộc Trúc Quân điều ngựa tránh đường cho xe ngựa đi xuống.
– Cảm ơn công tử tiểu thư đã nhường đường.
Ngựa phu nhanh chóng cuối đầu cảm ơn, rồi phi xe ngựa đi mất hút sau núi.
Mộc Chi Vực cùng Mộc Trầm Hương sau đó tiếp tục cưỡi ngựa lên Ẩm sơn trang. Khi đến nơi thì trời cũng đã xế chiều.
Mộc Chi Vực xuống ngựa đi đến bên cửa hỏi hai người đang canh cửa.
– Ta là Mộc Chi Vực, xin hỏi hai vị tiểu muội Mộc Trúc Quân của ta có lưu náo nơi đây?
Lâm Tạ nghe vị công tử trước mặt giới thiệu là ca của Mộc Trúc Quân, nên cứ nghĩ là do lo sợ tiểu muội mình bị Ẩm sơn trang ức hϊếp nên tìm đến. Nên niềm nở, giọng an ủi nói:
– Quả là Mộc tiểu thư có ở đây. Nhưng công tử đừng quá lo, bọn ta đối xử rất tốt với nàng. Tình cảm của Mộc tiểu thư và chủ nhân của bọn ta cũng không gặp vấn đề gì!
– Chủ nhân của bọn ngươi và muội muội của bọn ta?
– Ừm, hai nữ nhân bọn họ tình cảm vẫn rất tốt. Nhiều khi nhìn thấy ánh mắt của Mộc tiểu thư dành cho chủ nhân của bọn ta. Ta không khỏi ghen tỵ với tình cảm của hai nàng.
Nhìn ánh mắt đầy ngưỡng mộ không chút dối trá của Lâm Tạ, Mộc Chi Vực không khỏi hóa đá.
Mộc Trầm Hương nãy giờ vẫn ngồi trên ngựa đột nhiên phì cười.
– Thì ra muội ấy cương quyết đi Thiếu Lâm là vì có hẹn với mỹ nhân nơi sơn trang. Đúng là nhìn không ra muội ấy lại thích nữ nhân. Nhất định phải nhìn mặt ” muội phu ” tương lai đã khiến Quân nhi chạy đi tìm mới được!
– Chủ nhân nhà ta không phải ” con rể ” nhà các người đâu!
Mộc Chi Vực đang bất động bị lời nói của Lâm Tạ làm cho không khỏi ngạc nhiên hỏi:
– Sao vậy?
– Ừm, Mộc tiểu thư nói là con dâu chứ không phải con rể!
– Muội ấy thật sự bảo vậy sao? – Mộc Trầm Hương tựa tiếu phi tiếu hỏi.
– Ừm! – Lâm Tạ thật thà gật đầu.
– Chủ nhân các ngươi đâu? – Mộc Chi Vực lạnh giọng hỏi.
Lâm Tạ đang định vào trong gọi Ẩm Tâm Nhị thì Thư Liên từ trong đi ra.
– Không cần tìm đâu. Họ đi rồi!
– Đi rồi?
– Khi ta vào trong thư phòng tìm chủ nhân thì phát hiện lá thư này. Trên thư ghi rõ bọn họ đã cùng nhau rời đi, khi nào có người tự nhận đến tìm Mộc Trúc Quân thì hãy cứ giao thư lại.
Thư Liên hai tay dâng thư đang cầm trêm tay cho Mộc Chi Vực.
Cầm thư trên tay Mộc Chi Vực liền mở ra đọc:
' Ca và tỷ thân yêu, muội xin lỗi vì đã không báo tin về việc mình đang ở Ẩm sơn trang cho mọi người biết, khiến mọi người phải lo lắng cho người đi tìm. Khi mọi người đến Ẩm sơn trang có lẽ muội đã đi rất xa, nên xin đừng đuổi theo. Còn chuyện của muội và Nhị nhi khi nào ổn sẽ quay về Mộc gia giải thích cho mọi người sau. Nên làm ơn đừng tìm… Đừng tìm… '
Mộc Chi Tinh không khỏi thở dài, nhìn sang phía Lâm Tạ và Thư Liên đang đứng hỏi:
– Nhị nhi là ai?
*******
Trong rừng trúc, một chiếc xe ngựa phi như bay khiến rừng trúc vốn lặng yên bỗng nổi phong tố mù mịt.
– Ngươi đúng là rất gan. – Nguyệt Lão không khỏi cảm thán.
Mộc Trúc Quân trong xe ngựa nghe vậy liền thò đầu ra ngoài manh rãnh nói:
– Không gan để bọn bám theo phá chuyện tốt của ta à!
– Khi Ẩm Tâm Nhị tỉnh dậy ngươi sẽ giải thích thế nào đây?
– Nói là Nguyệt Lão người cùng nương tử cãi nhau không muốn gặp mặt, nên trốn lên Ẩm sơn trang. Nhưng đúng lúc đang ở vui thì nương tử người tìm tới, nên người lên đường chạy trốn đi nơi khác. Do sợ dọc đường cô đơn nên kêu ta cùng đi. Nhưng ta lại không thể rời xa Nhị nhi nửa bước, nên ngươi kêu ta bày mưu thừa cơ nàng không chú ý đánh ngất nàng. Tiền trảm hậu tấu mang đi. – Mộc Trúc Quân tỉnh bơ nói.
Nguyệt Lão chỉ biết thở dài trước lời bịa đặt của Mộc Trúc Quân. Rõ là Mộc Trúc Quân chủ mưu, âm mưu bắt Ẩm Tâm Nhị, vậy mà bắt ông ” đổ vỏ “. Đúng là lúc trước Nguyệt Lão ông có mắt không tròng mới giúp tiểu ác lang này.
– Ngươi định đi đâu?
Mộc Trúc Quân nghiền ngẫm một chút rồi chỉ tay về phía trước vui vẻ nói:
– Cửu Trại Câu.
Nguyệt Lão vẻ mặt không tin, nhìn Mộc Trúc Quân.
– Ngươi biết nơi đó cách nơi này bao xa không?
– Nguyệt Lão, người rất lợi hại mà!
Nguyệt Lão đành thở dài khai chuyển Vô Ảnh Tích khiến xe ngựa to lớn bỗng chốc biến mất giữa rừng trúc rộng lớn.