Chương 12: Chăm sóc tỷ
AU: ICEICE
– Ta hỏi ngươi là ai. Sao không trả lời? Hả! – Ẩm Tâm Nhị bực mình khi vị cô nương kia không trả lời câu hỏi của mình.
– Ta… Ta… Ta là đệ tử của Lãnh Phi Nhan! – Mộc Trúc Quân bối rối bịa chuyện.
– Lâu chủ có đệ tử sao?
– Đương nhiên rồi! – Mộc Trúc Quân gật đầu chắc chắn.
– Không đúng! Nếu ngươi là đệ tử của lâu chủ, thì sao dễ dàng bị trêu ghẹo như vậy? – Nếu là đệ tử lâu chủ thì nhất định phải võ công hơn người. Vì sao lúc nãy nữ nhân này lại đứng yên chịu trận chứ… Với lại nhìn người trước mặt chỉ khoảng tầm mười tám, hai mươi gì thôi, mà lâu chủ lại ra đi mười năm rồi. Ẩm Tâm Nhị vẫn không thể thuyết phục mình tin nữ nhân trước mặt lại là đệ tử của lâu chủ được.
– Vì lúc nhỏ Lãnh Phi Nhan vô tình cứu ta thoát chết. Để cảm tạ ta liền nhận y làm sư phụ. Y cũng hứa khi nào ta mười tuổi, thì y sẽ truyền thụ võ công. Nhưng lúc ta bảy tuổi thì y đã… – Mộc Trúc Quân bịa chuyện không chớp mắt.
Ẩm Tâm Nhị có chút thoáng buồn khi có người nhắc đến cái chết của Lãnh Phi Nhan. Lệ nhãn trong mắt chỉ trực chờ rơi xuống.
– Ừm… Từng nghe Lãnh Phi Nhan kể lại, là y có một tiểu mỹ nhân tên… Ẩm Tâm Nhị. Rất đáng yêu và thích bám lấy… Trước khi y ' ra đi ' đã dặn ta phải đi tìm người tên Ẩm Tâm Nhị ấy để chuyển lời. Chỉ tiếc ta bị bệnh truyền miên, nằm liệt giường nên không thể tìm gặp người, để chuyển lời! – Mộc Trúc Quân tự ngưỡng mộ tài bịa chuyện như thật của mình. Nhưng nhìn Ẩm Tâm Nhị đầy vẻ bi thương, nàng không khỏi đau lòng.
– Chuyển lời?
– ' Nhị nhi, khi ta đi rồi nàng phải hảo tự chăm sóc mình… Tiểu Mộc sẽ thay ta chăm sóc nàng! ' Y đã nhờ tôi nói như vậy đó! – Nhưng câu trên hoàn toàn là lời nàng muốn nhắn gửi cho Ẩm Tâm Nhị trước lúc chết… Chỉ có khúc sau là mới thêm vào.
– Thì ra là vậy… Thì ra tỷ ấy chưa bao giờ quên… Nhưng sao ngươi biết ta là Ẩm Tâm Nhị? – Ẩm Tâm Nhị nhớ là nàng chưa hề tự xưng danh.
– Thì ta chỉ cần lên Thiếu Lâm, hỏi thăm xem hàng năm vào ngày vong tịch của Lãnh Phi Nhan, có nữ nhân nào đến bái tế không? Thì tra ra ngay! Khi nãy ta vừa đến nơi hỏi thăm thì nghe nói người cần tìm vừa xuống núi, nên ta liền đuổi theo ngay… Với họ có bảo là nữ nhân ấy là một vị phu nhân bạch y trắng, đầu cài trâm bạc, tóc chải đơn giản…. Cưỡi một con bạch mã. Nên khi gặp ngươi ta liền đoán ngươi chính là Ẩm Tâm Nhị, cộng thêm khi ta gọi Nhị nhi ngươi liền phản ứng. Vậy không phải ngươi, thì còn là ai được!
– Thì ra ngươi nói tìm người. Là tìm ta! Đa tạ đã chuyển lời. Xin thứ lỗi vì trời đã muộn. Ta phải về Ẩm sơn trang cho kịp. – Ẩm Tâm Nhị nhanh chóng cáo từ.
– Ta đi với ngươi! – Mộc Trúc Quân cũng mau chóng phi ngựa theo Ẩm Tâm Nhị.
– Cô nương, lời đã chuyển? Sao lại còn bám theo ta? – Ẩm Tâm Nhị khách khí nói.
– Ta tên Mộc Trúc Quân!
– Vậy thì sao?
– Tiểu Mộc mà Lãnh Phi Nhan nhắc đến là ta. Y đã dặn ta sẽ hảo chăm sóc cho… Tỷ. – Mộc Trúc Quân thay đổi cách xưng hô cho hợp. Vì hiện giờ theo nàng nhớ không nhầm thì có lẽ Ẩm Tâm Nhị đã ba mươi mốt tuổi rồi. Trong khi nàng chỉ mười bảy. Gọi tỷ sẽ thích hợp hơn.
– Ta không cần ai chăm sóc!
– Nhưng Lãnh Phi Nhan đã cứu ta, ta phải thực thiện di nguyện của y. Hơn nữa Lãnh Phi Nhan có bảo: ' Nếu ta có mệnh hệ gì! Thì Nhị nhi sẽ thay ta dạy võ cho ngươi. ' Không lẽ tỷ định khiến ta và Lãnh Phi Nhan đều thất hứa?
– Được rồi! Ta dạy ngươi võ. Nhưng chuyện chăm sóc cho ta thì không cần, ta có thể tự chăm sóc cho mình. Không cần người khác bận tâm! – Ẩm Tâm Nhị đành gật đầu đồng ý. Dù sao thì đó cũng là lời hứa của Lâu chủ, nàng đành thay Lâu chủ thực hiện vậy.
– Ừm! – Mộc Trúc Quân cười rạng rỡ khi đã sử dụng kế khích tướng thành công.
– Mau về nhà đi! Mai lên Ẩm sơn trang tìm ta. – Ẩm Tâm Nhị nhắc nhở, khi nhận thấy Mộc Trúc Quân vẫn cưỡi hắc mã đi song song cạnh mình.
– Thì muội cùng lên Ẩm sơn trang với tỷ! – Mộc Trúc Quân còn lâu mới để Ẩm Tâm Nhị chạy thoát.
– Sao?
– Nhà muội ở tận Viêm đô. Đường đến Thiếu Lâm mất tận bảy ngày đường. Nếu giờ về đó rồi lại quay ngược lại Ẩm sơn trang. Sẽ rất dài đó nha!
– Từ Viêm đô đến Thiếu Lâm chỉ mất khoảng năm ngày đường thôi mà?
– Thì tại nhị ca và tam tỷ sợ muội bị mệt. Nên không cho xe ngựa chạy nhanh.
– Thì ra là vậy! – Ẩm Tâm Nhị gật gù, thấu hiểu. Nhìn kỹ nàng mới phát hiện Mộc Trúc Quân đúng chuẩn tiểu thư khuê các: vẻ ngoài yểu điệu, da vẻ non mềm… Khuôn mặt ' hài tử ' không vướn bụi trần, là dạng tiểu thư chưa từng trải sự đời. Y phục cũng thuộc dạng tơ lụa Hàng Châu. Chắc là con nhà quan hoặc cũng thuộc gia đình viên ngoại một vùng. Nhưng quan tâm làm gì. Nó đâu phải chuyện của nàng.
– Ừm! Nên muội tá túc của tỷ nha?
– Tùy ý đi!
Cứ thế hai mỹ nhân một bạch y, một hồng y. Mau chóng cưỡi ngựa tiến về Ẩm sơn trang ở núi Ẩm Minh. Cứ thế khuất sau màn đêm.
*Ẩm Tâm Nhị ( Đã từng đăng. Nếu ai đọc chương khai vị sẽ biết! )