Duyên Nợ Kiếp Này

8.07/10 trên tổng số 14 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đồng nhân truyện LÂU CHỦ VÔ TÌNH vì mình quá mê cặp LÃNH PHI NHAN X ẨM TÂM NHỊ! Thông báo luôn ai fan Tàng Ca x Lãnh Phi Nhan ko nên đọc. Mình sợ ăn đá lắm nha! Nhưng nếu muốn đọc mình cũng không cấm  …
Xem Thêm

Chương 10: Hai vị ” khách ” bất đắc dĩ…
AU: ICEICE

– Sao hai người ở đây? – Mộc Trúc Quân liếc nhìn hai kẻ cưỡi hắc mã trước mặt.

– Đương nhiên vì lo cho muội… – Mộc Chi Vực và Mộc Trầm Hương đồng thanh hướng Mộc Trúc Quân, đáp.

*******

Hai canh giờ trước…

– Con nói cái gì! Đi ngay bây giờ sao? – Mộc lão gia kinh ngạc khi nghe Mộc Trúc Quân đòi lập tức xuất phát Thiếu Lâm. Đến nỗi xém đánh đổ bát cháo đang ăn dở trên bàn.

– Dạ! – Mộc Trúc Quân ngoan ngoãn thừa nhận, tay đỡ lấy bát cháo từ tay Tú Nguyệt đưa tới.

– Nhưng không phải tối qua con đồng ý hai ngày nữa lên đường sao? – Mộc lão gia khẽ nhíu mày.

– Con nghĩ đi sớm tốt hơn.

– Sớm muộn gì không được. Sao muội không chờ thêm hai ngày nữa… – Mộc Chi Tinh không hiểu rốt cuộc vì cớ gì Mộc Trúc Quân lại vội vội vàng vàng đi Thiếu lâm như vậy.

– Chi Vực nói rất đúng. Có chuyện gì con phải vội đi như vậy? – Mộc phu nhân cũng lên tiếng nghi hoặc hướng Mộc Trúc Quân hỏi.

– Có đại sự?

Cả bàn ăn bất động trước câu nói vừa phát ra. Quay đầu hướng về nơi phát ra giọng nói…

– Chứ không phải có đại sự sao muội ấy lại vội vội vàng vàng đi Thiếu Lâm như vậy! – Thấy mọi người nhìn mình Mộc Trầm Hương mau chóng lên tiếng giải thích cho câu nói khi nãy của mình. Và cũng không quên hướng Mộc Trúc Quân nháy mắt một cái.

Về phía Mộc Trúc Quân từ đầu tới cuối vẫn giữ bộ mặt không xúc cảm, im lặng dùng bữa…

Thấy phỏng đoán của Mộc Trầm Hương tuy hơi vô lý ( vì Mộc Trúc Quân từ năm bảy tuổi đã sức khỏe trở nên không tốt, thể hư, thân nhược gần như không thể bước ra khỏi cửa Mộc gia nửa bước. Đối với bên ngoài gần như không chút liên hệ. Sao lại có đại sự… ) nhưng thấy thái độ im lặng của Mộc Trúc Quân không khỏi khiến Mộc lão gia, Mộc phu nhân và Mộc Chi Vực không khỏi nghi ngờ, hướng Mộc Trúc Quân đồng thanh, hỏi.

– Là thật!!!

– Mọi người nghĩ sao cũng được. – Mộc Trúc Quân không chút quan tâm, đáp.

– Vậy là con thật có đại sự cần làm sao, Quân nhi. – Mộc lão gia kinh ngạc, hỏi.

– Thật sao Quân nhi? – Mộc phu nhân cũng lên tiếng hỏi.

– Đại sự thật! – Mộc Chi Vực cũng nhanh chóng ” thêm dầu vào lửa “.

– Là Nguyệt Lão báo mộng nói con lên Thiếu Lâm… Được chưa? – Mộc Trúc Quân đành miễn cưỡng trả lời, tránh tiếp tục bị gặng hỏi.

– Nguyệt lão! – Cả bốn người trên bàn không khỏi ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của Mộc Trúc Quân.

– Haha! Thôi được rồi. Muội không muốn nói mọi người cũng không muốn ép… – Mộc Chi Vực là người lấy lại bình tĩnh sớm nhất sau câu trả lời của Mộc Trúc Quân. Tươi cười hướng Mộc Trúc Quân lên tiếng phá vỡ bầu không khí… Nếu không hắn sợ bữa tối sẽ lặp lại lần nữa trong bữa sáng này.

*******

– Vậy muội định đem theo những gì?

– Không biết? – Không phải Mộc Trầm Hương nhắc thì Mộc Trúc Quân cũng không nhớ chuyện hành lý nữa.

– Con an tâm phu thân đã sai Thanh Nha đi chuẩn bị xe ngựa rồi, bảo đảm sẽ khiến con đi đường được thoải mái nhất có thể. Để đảm bảo đi đường bình an ta đã cho Thiên Nhai, Hạ Tiếu, Chu Thược, Liễu Côn, Nhạo Tân, ngũ đại cao thủ đi theo bảo vệ dọc đường! – Mộc lão gia sớm đã vì nhi nữ bảo bổi mà chuẩn bị chu toàn.

– Mẫu thân cũng đã cho Như Ý và Hạ Thu đi giúp con chuẩn bị y phục, ngân phiếu một vạn lượng đi đường rồi! Ta cũng cho thêm bốn năm nô tì theo hầu hạ để con được thoải mái nhất có thể… – Mộc lão gia lo ngoài đương nhiên Mộc phu nhân cũng đã sớm lo trong. Vì nhi nữ bảo bối họ sớm đã có sự thu xếp. Dù chuyến đi sớm hơn dự định hai ngày.

– Kìa kìa! Phụ thân và mẫu thân lo cho muội ấy kìa… – Mộc Trầm Hương vờ ganh tỵ tỏ vẻ đáng thương, nói.

– Hương nhi, con cái ta đều thương như nhau! – Mộc lão gia điềm đạm giải thích. Dù thật sự ông biết Mộc Trầm Hương đang giả vờ.

– Con đùa thôi mà! – Mộc Trầm Hương tươi cười nói.

Bữa ăn sáng hôm ấy tràn ngập tiếng cười và… Ít ” kinh dị ” hơn bữa tối hôm trước…

*******

Sau bữa ăn, Mộc Trúc Quân cũng nhanh nhanh vội vội lên đường cho kịp thời hạn…

Mộc Trúc Quân thân hồng y nhạt thêu hoa , tóc chải *Đan loa kế, phía sau buông thẳng qua thắt lưng, làn da trắng mịn tựa hoa tuyết nổi bật sau lớp lớp hồng y… Khéo hay*Diêu Trì tiên tử lạc chốn trần gian…

– Quân nhi con đi đường phải thật cẩn thận! – Mộc phu nhân nắm chật tay Mộc Trúc Quân không nỡ buông.

– Con đi đường phải thật cẩn thận biết không! – Mộc lão gia cũng lo ngại không kém.

– Nữ nhi tự biết chăm sóc mình. – Mộc Trúc Quân cười nhẹ trấn an.

– Con phải lên đường rồi!

– Con phải thật khỏe mạnh trở về đó với mẫu thân nghe không! – Mộc phu nhân nhận ra giờ đi đến, nên căn dặn lại lần nữa.

– Dạ! Mẫu thân.

Mộc phu nhân liền ôm chặt Mộc Trúc Quân, không nỡ buôn ra.

– Các ngươi phải bảo vệ tiểu thư thật thận trọng vào nghe chưa! – Mộc lão gia hướng đám người hầu căn dặn.

– DẠ!

– Con phải đi rồi!

Mộc phu nhân đành buông tay nhi nữ bảo bối ra.

Đến lúc nàng bước vào trong xe ngựa và phóng đi vẫn không quên nhìn theo quyến luyến không rời.

Cỗ xe ngựa lớn được làm bằng gỗ chạm khắc tinh xảo được kéo bởi hai con hắc mã cao lớn, kéo theo một đám hầu cận hơn chục người cưỡi hắc mã mau chóng hướng về cửa thành rời đi… Bụi bay mịt mù.

*******

Xe ngựa đi một đoạn đột nhiên dừng lại.

– Có chuyện gì? – Mộc Trúc Quân bên trong xe ngựa hỏi vọng ra, ngữ khí mang chút bực mình.

– Tiểu thư à… Bên ngoài…. – Tú Nguyệt từ ngoài thò đầu vào trong, ấp úng báo.

– Có gì sao?

– Tiểu thư… Bên ngoài… Nhị công tử cùng tam tiểu thư… ừm!

' Tiêu rồi ' – Mộc Trúc Quân ngửa mặt than thầm.

*******

Hiện tại….

Lúc tiễn biệt không thấy hai người họ nàng đã thấy lạ rồi! Không ngờ….

– Muội đi một mình không an toàn đâu, huynh theo bảo vệ muội. – Mộc Chi Tinh luôn luôn lo lắng cho sự an toàn của Mộc Trúc Quân. Dù biết rằng người được phụ thân hắn giao phó toàn cao thủ thứ thiệt.

– Phải đó cho bọn tỷ theo càng thêm đông vui mà! – Mộc Trầm Hương phun họa thêm.

– Chứ không phải tỷ ham chơi, mới đi theo à! Còn huynh theo bảo vệ muội Hoa Hoa, Liễu Liễu… Rất tội nghiệp!

Nghe Mộc Trúc Quân nhắc đến kỹ nữ được hắn mua vui trong thanh lâu Mộc Chi Vực không khỏi giật mình.

– Huynh lo cho muội! – Thực nói ra đám kỹ nữ thanh lâu bậc nhất hay thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hắn đều chẳng để tâm. Chơi đùa thì được, chứ xem trọng hơn cả huynh đệ tỷ muội thì không bao giờ.

– Tỷ cũng lo cho muội mà! Sợ muội buồn, chứ nào phải ham chơi… – Câu này là thực tâm Mộc Trầm Hương thực tâm nói ra. Nàng dù ham chơi cỡ nào vẫn đặt muội muội lên hàng đầu.

Thấy hai kẻ trước mặt thực tâm như vậy nếu tiếp tục từ chối cungc hơi tàn nhẫn. Với lại đem theo họ cũng chẳng rắc rối mấy, Mộc Trúc Quân đành xuống nước, nói…

– Muội hiểu rồi! Đi thì đi…

– Yêu muội nhất! – Mộc Trầm Hương mau chống phóng xuống ngựa chạy lại cỗ xe ngựa Mộc Trúc Quân đang đứng nhào tới ôm, vui vẻ nói.

Trong khi Mộc Chi Vực cùng mọi người cưỡi ngựa thì Mộc Trầm Ngư cùng Mộc Trúc Quân ngồi cùng xe ngựa…

Thế là Mộc Trúc Quân đành tiếp tục lên đường với hai vị ” khách ” bất đắc dĩ… Cùng tiến về Thiếu Lâm.

*Đan loa kế ( đan la ) : là kiểu tóc hồi xưa đó.

*Diêu trì tiên tử: ý chỉ các vị tiên nữ tại Diêu Trì cung xinh đẹp thoát tục, không phải phàm nhân. Câu này được dùng với ý chỉ rằng sắc đẹp của Mộc Trúc Quân sánh với tiên nhân

* Mộc Trúc Quân của chúng ta đây:Duyên Nợ Kiếp Này

Thêm Bình Luận