Duyên Nợ Đào Hoa kể về một anh chàng Tống Dao nọ, sinh ra là con Tể tướng đương triều, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, thế nhưng lại bị phán là "mệnh phạm cô loan" - cả đời đơn độc. Không biết là may hay không may, một hôm chàng ăn phải viên kim đan trong bát mì vằn thắn bên đường, lên trời làm tiên, còn tiện tay "nẫng" luôn đứa con cưng mà Ngọc Đế bao năm gìn giữ - Hoành Văn. Có lẽ, nhân duyên của chàng đều mất cả để hy sinh cho mối duyên cảm thiên động địa này chăng? Thế nhưng, đến cuối cùng, chàng vẫn chỉ là cây cầu bắc duyên, khi mà tơ hồng của Hoành Văn lại nối vào tay kẻ khác. Tống Dao chấp nhận biến mất khỏi đất trời để trả hộ Hoành Văn món nợ nhân duyên. Hoành Văn sau khi biết đã cam tâm thủ hộ Tống Dao, lẳng lặng kề bên suốt mấy kiếp luân hồi…
“Thiếu gia.” Vương Đầu Nhi nhìn ta, trên gương mặt ngăm đen đỏ bừng có hai ba vết sưng, mồ hôi hột lấm tấm sắp rơi xuống hàm râu quai nón.
Hiện giờ tuy đã Lập thu, nhưng tiết trời oi nồng chẳng kém gì những ngày Tam phục[1] .Tiếng ve thu cao vυ"t, hơi nóng trên mặt đất len lỏi bám lấy đôi chân đang đau ê ẩm.
[1] Ngày Tam phục: Là ngày xuất hiện giữa hai tiết Tiểu thử và Đại thử, là ngày nóng nực oi bức và ẩm ướt nhất trong một năm.
“Thiếu gia, bọn tiểu nhân phụng lệnh thiếu gia mai phục ở chỗ này cả buổi sáng, rốt cuộc là để làm gì, mong thiếu gia nói rõ.”
Ta đập chết một con muỗi đang hút máu trên mặt, giơ tay lau mồ hôi, âm trầm cười lạnh[2] .
[2] Nguyên văn là “Âm trắc trắc nhất tiếu”. Âm là âm trầm, trắc trắc là lạnh. Lấy ý từ trong Tuyệt Cú của Triệu Mạnh Phủ đời Nguyên: Xuân hàn trắc trắc yểm trọng môn; Xuân áp hương tàn hỏa thượng ôn. Cả cụm “Âm trắc trác” là để chỉ nụ cười nhạt nhưng khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
“Hôm nay thiếu gia ta muốn cướp một người, người đó sẽ đi qua con đường này. Chờ xe ngựa xuất hiện, các ngươi che mặt lại rồi xông cả lên, nhất định phải bắt sống cho ta.”