Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

5.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thiên Xu Tinh Quân và Nam Minh Đế Quân có tình ý với nhau. Ngọc đế phát hiện và đầy hai người xuống hạ giới. Ngọc đế sai người xuống đầy đọa hai người không cho họ lấy nhau. Ngọc đế hạ lệnh buộc tiên  …
Xem Thêm

Chương 27
Ta Tống Dao Nguyên Quân việc không thích nhất chính là nợ tình cảm của người khác, nhất là về sau lại nợ tình cảm của người có chút không hòa hợp như Thiên Xu.

Rất nhiều năm trước, ta vừa mới thăng làm Quảng Hư Nguyên Quân, có một lần Hoành Văn đến Tây Thiên phật giới dự tiệc, ta ở trên thiên đình thấy buồn bã, liền đến chỗ của Bích Hoa Linh Quân dùng trà, xem tiên thú mà hắn dưỡng để giải buồn, vừa đúng lúc có một con rồng một sừng do tu tiên không đúng cách, bị tẩu hỏa nhập ma, điên cuồng xông đến. Nguyên quân ta trường kiếm không địch lại rồng, không may mà bị súc sinh kia phun một ngụm khói lên mặt, lại bị cái đuôi của nó quất cho mấy trượng, mặt mũi tiên gia không còn nữa, lại bị trọng thương.

Đúng lúc Thiên Xu Tinh Quân cũng ở trong quý phủ của Linh Quân, mặc dù lúc bình thường rất lạnh nhạt, nhưng lúc này lại giúp ta chữa trị. Từ đó về sau ta nợ hắn một cái tình.

Vậy mà, mấy trăm năm sau, khi ta cùng với Thiên Xu Tinh Quân bị thẩm vấn ở trên Linh Tiêu điện, ta còn tưởng khi đó chỉ là một giấc mộng hư vô, Thiên Xu Tinh Quân đã từng cứu ta, Thiên Xu Tinh Quân thanh cao lạnh lùng, thế mà lại vu cho ta một cái tội danh, để ta phải quay trở về nhân gian, vĩnh không thể trở lên thiên đình.

Hoành Văn nói: “Lúc ấy Thiên Xu nói tội danh của ngươi, đã có chút bằng chứng xác thật, cũng không phải là oan uổng cho ngươi. Nhưng ta cũng nghĩ không ra hắn vì cái gì lại làm như thế. Theo tính cách của Thiên Xu, không có khả năng lại làm chuyện như vậy, hắn cố tình làm. Tất có nguyên nhân.”

Ta nói: “Nguyên nhân ta đây chẳng muốn biết, dù sao năm đó trên thiên đình còn nợ hắn một cái tình, Chuyện Ngọc Đế phân phó ta sẽ làm được. Năm đó hắn vu tội danh cho ta không thành, coi như chưa từng có, khi hắn trở về thiên đình, gặp lại vẫn cười, vẫn là tiên hữu.”

Ta Tống Dao Nguyên Quân là một thần tiên rộng lượng.

Hôm sau, từ tảng sáng ta đã thức dậy, dự định nói một tiếng với chưởng quầy, đem tiên thảo linh chi sắc thành một bát thuốc cho Mộ Nhược Ngôn uống. Khi cùng Hoành Văn xuống lầu, lại thấy một đám tiểu nhị vây quanh cái ***g sắt mà hăm he.

Một tiểu nhị vui vẻ nhanh nhẹn chạy đến nghênh đón: “Chúng tiểu nhân tối qua có bắt đựơc một con súc sinh hiếm lạ, đạo trưởng và công tử muốn lại đây xem thử hay không?”

Ta vui vẻ lên tiếng trả lời, thò người qua xem.

Trong ***g sắt đúng là một vị cố nhân.

Mao đoàn với màu lông ngân bạch đang khom người ngồi xổm một cách ủ rũ trong ***g, giống như anh hùng rơi vào đường cùng, Sở Bá Vương bên sông Ô Giang, thật bi thương.

Hồ ly, sao ngươi lại bị bắt?

Hoành Văn cũng ngẩn ra, hồ ly ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong mắt lóng lánh như có lệ quang, lại gục đầu xuống, ngồi xổm ở một góc trong ***g sắt.

Bọn tiểu nhị thì rất hưng phấn.

“Gần đây mèo hoang và chồn thường gây huyên náo, chúng tiểu nhân có bố trí một cái hàm thiết ở dưới mái hiên, chỉ muốn bắt được mấy con súc sinh kia, không ngờ lại bắt được con vật này. Đạo trưởng kiến thức rộng rãi, con hồ ly này màu lông hiếm lạ, xem ra rất đáng giá. Nếu lột da sống nó, không biết có bán được mười lượng bạc hay không nữa.”

Bản tiên quân chắp tay lại niệm một tiếng, rồi nói: “Tội lỗi tội lỗi, nó tuy là súc sinh, nhưng lột da sống thì thật tàn ác. Trời cao hôm nay để nó mất mạng tại nơi đây, xem ra đã nể mặt bần đạo, tốt xấu gì cũng phải để nó sống vui vẻ sau khi chết về trời rồi hãy lột da nó.”

Hồ ly thoáng chốc ngẩng đầu, thê lương mà nhìn chòng chọc vào ta. Rồi lại thê lương mà nhìn Hoành Văn, lại cúi đầu.

Ta thấy chân phải phía trước của nó hình như có vết máu, dường như là thương tích không nhẹ.

Hoành Văn quả nhiên nói: “Tại hạ trả mười lượng vàng, bán nó cho ta đi.”

Vàng lấp lánh đặt trên mặt bàn, bọn tiểu nhị liền cười tươi như hoa hướng dương, như một lùm hoa rực rỡ, ân cần nói: “Chúng tiểu nhân lập tức thay công tử lột da hồ ly ra.”

Hoành Văn nói: “Ta thấy nó bộ dạng hiếm lạ, muốn dưỡng nó.” Ta nói: “Thí chủ không sợ mùi của hồ ly sao?”

Hồ ly oán hận lại nhìn chòng chọc ta một cái.

Hoành Văn mở ***g sắt ra, ôm hồ ly vào lòng, “Ta lại không thấy có mùi gì hết, cứ dưỡng nó đi.”

Hồ ly được ôm ấp liền dùi đầu sâu vào trong người Hoành Văn, cọ cọ một lúc.

Quay lại phòng trên lầu, xuyên qua cửa phòng, hồ ly nằm gọn trên đùi Hoành Văn, cuộn tròn nửa người lại, bộ dáng xem ra rất là hưởng thụ. Ta tựa vào cạnh bàn, “Mao đoàn, bản tiên quân lần trước khi gặp ngươi cơ ngực rắn chắc, xem ra củng là một hán tử, nhưng lúc này sao lại yểu điệu như vậy.”

Hồ ly lập tức từ trên đùi Hoành Văn nhảy xuống, xoay người một cái liền biến thành hình dạng như con người, nó tỏ ra tôn nghiêm, thanh âm lạnh lùng nói: “Tại hạ tên là Tuyên Ly, dường như tiên quân đây đã biết.” Nó run run cái lỗ tai không thèm nhìn ta, lại si tình mà nhìn Hoành Văn, “Đa tạ Thanh Quân đã cứu mạng ta.”

Hoành Văn ngữ thanh ôn hòa, đương nhiên, Hoành Văn hắn tính tình lúc nào mà chả tốt, đối với ai cũng đều ôn hòa hết: “Ngươi bị trọng thương, kim la thảo linh chi là tiên vật, ngươi lấy không được, muốn lấy được sẽ phải hiện nguyên hình. Làm gì lại mạo hiểm như vậy.”

Hồ ly nói: “Vì Thanh Quân, mất mạng cũng đáng mà, ta đây là cam tâm tình nguyện.”

Bản tiên quân nghe mà thấy xót xa.

Hoành Văn đưa tay lấy ra một viên đan hoàn, “Đan dược này ngươi hãy uống trước đi, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.” Hồ ly đưa tay tiếp nhận, chăm chú nhìn Hoành Văn, tựa như quấn chặt lấy thân xác hắn, sau một hồi lâu mới đưa đan hoàn bỏ vào trong miệng nuốt. Bản tiên quân nhịn không được liền ho khan một tiếng, nói: “Vết thương trên tay ngươi thoạt nhìn thật kỳ quái, là như thế nào lại bị thương?”

Hồ ly vốn coi ta như không khí, nhưng Hoành Văn cũng nhìn hắn, vì thế đành buồn bã cất giọng: “Bị một phàm phu đả thương.”

Ta ngạc nhiên, mao đoàn ít nhất có công lực tu hành ngàn năm, hạng phàm phu dũng mãnh như thế nào, mới có thể đả thương được nó. Hoành Văn cũng hỏi, “Người này lai lịch ra sao, lại có thể đả thương được ngươi.”

Hồ ly chán nản nói: “Không biết được lai lịch của hắn, nhưng hắn đến trước động của ta là muốn trộm linh chi thảo, ta liền ra tay giáo huấn, nhất thời khinh suất, vì vậy bị đả thương. Người này bị ta nhốt trong động, dường như hắn họ Đan.”

Thêm Bình Luận