Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Duyên Nợ Bất Khả Kháng

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
7.

Tôi điện thoại trên tay lên, hướng về phía Nhan Kiêu chụp một tấm ảnh.

“Nói cân nặng, chiều cao một chút, sở thích, yêu cầu về bạn gái, tôi gửi rao tìm bạn đời cho cậu.” Tôi cười thích thú.

Nụ cười trên mặt cậu ta khựng lại: “Rao vặt tìm bạn đời?”

“Đúng.” Tôi vỗ ngực bày tỏ sự chắc chắn: “Không phải muốn tìm bạn gái sao, cậu đẹp tai như thế, tôi lại có nhiều bạn tốt. Tin tôi đi, chỉ cần rao vặt tìm bạn đời một phát, không tới một ngày chắc chắn có hồi đáp!”

Cậu ta hất cằm, tầm mắt liếc nhìn tôi một vòng: “Cần gì phải tốn công rêu rao.”

“Cậu có ý gì?” Đầu óc tôi có hơi không load kịp.

Tôi nghe hiểu hết từng chữ, nhưng những chữ này kết hợp với nhau, dường như tôi nghe không hiểu lắm.

Cậu ta không nói gì, đôi chân dài trực tiếp đi tới gần tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới.

“Cậu làm gì đấy?” Cách nhau thật sự quá gần, tôi ngã người về phía sau, trong lòng lại có hơi sợ hãi một cách khó hiểu.

Cậu ta khom người, cầm lấy bàn tay đặt lên cơ bụng của mình: “Ngủ cũng ngủ rồi, sờ cũng sờ rồi, Hoa Tiểu Nhiễm, chẳng lẽ không phải chị sẽ bồi thường bản thân mình cho tôi sao?”

Ngủ, sờ… đây là mấy từ lang sói gì thế…

Tôi ngây ngẩn cúi đầu, tầm mắt nhìn về phía bàn tay mình.

Lần trước là sờ trong vô thức, lần này cậu ta kéo quần áo lên ép tôi sờ, cảm giác như thế hoàn toàn khác với cảnh tượng sinh hoạt,

Hình ảnh này thật sự dụ dỗ người khác phạm tội!

Tôi cảm thấy trái tim bé bỏng của tôi vốn đang đọng nước lại bắt đầu "thình thịch, thình thịch" nhảy cỡn lên.

“Cậu… nói chuyện hay thật.” Tôi nhịn được ý muốn vuốt ve, muốn rút tay về.

Nhưng tay tôi dùng lực vẫn không nhúc nhích được.

“Bố mẹ tôi yêu cầu tôi thành gia trước rồi mới lập nghiệp, bây giờ đối tượng hẹn hò của tôi đã bỏ rơi tôi rồi.” Cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế khom người, nhưng chân mày lại nhướng vô cùng cao: “Không phải chị nên tuân thủ cam kết, chịu trách nhiệm với tôi?”

Ánh mặt trời chiếu qua cửa sốt, dưới ánh nắng mặc trời cằm của anh hiện lên một đường cong lưu loát, có thể nhìn thấy chòm râu lún phún mới mọc tối qua.

Đặc biệt là bờ môi kia, được bao phủ bởi một vầng sáng, trông cũng rất mềm mại, ăn ngon…

“Chịu… chịu trách nhiệm…” Mặc dù tôi thèm thuồng sắc đẹp của cậu ta, thế nhưng cũng nhớ tới sự thâm tình cậu ta dành cho bạn gái cũ: “Tôi biết cậu không quên được bạn gái cũ, trước đó là do tôi không hiểu chuyện, tôi xin lỗi. Chúng ta cùng nhau nghĩ đối sách, nói không chừng tình cảm giữa hai người vẫn còn có thể cứu vãn được…”

Cậu ta ngẩn người: “Chị nhìn ở đâu mà bảo tôi có tình cảm với cô ta?”

“Có mấy lời thế này, đàn ông tiêu tiền ở đâu, trái tim ở đó.” Tôi hắng giọng một cái, đầu óc tỉnh táo: “Trong khoảng thời gian cậu quen cô ta đã mua không ít túi xách hàng hiệu cho cô ta nhỉ, ăn một bữa cơm cũng chọn nhà hàng đắt tiền, sau khi bị bỏ rơi lại mượn rượu tới lên nỗi buồn say tới mức không dậy nổi, đây vãn chưa rõ ràng sao?”

Nhắc tới rượu, trong lúc đó tai, mắt, mũi tôi đều mở ra hết.

“Đúng rồi, trả tiền lại đây!” Tôi đay nghiến quơ quơ điện thoại: “Tổng là hai nghìn một trăm ba mươi sau tệ, wechat hay là tiền mặt?”

Cậu ta bình tĩnh kéo điện thoại tôi sang một bên: “Giải thích một chút, quà cô ta nhận được đều là do bố mẹ tôi lấy danh nghĩa của tôi tặng cô ta, cô ta vẫn luôn lựa chọn chỗ dùng cơm, tôi qua lại với cô ra chỉ là nể mặt mũi cả nhà, chưa từng có tình cảm gì với cô ta cả.”

Haizz da, đây là đang giải thích đây sao?

Tâm trạng tôi lại phấn kích không giải thích được?

Tôi cố gắng đè khoé miệng đang muốn cong lên của mình, lại đưa điện thoại tới trước mặt cậu ta lần nữa: “Chẳng phải chuyện của tôi, trả tiền lại đây.”

“Được.” Cậu ta đứng thẳng người, trong mắt toàn là ý cười: “Thế trước tiên trả bạn gái lại đây cho tôi.”

Tôi nhếch môi, cười: “Cậu thấy tôi thế nào?”
« Chương TrướcChương Tiếp »