Vương Khánh sau khi phẫu thuật đã được đưa đến phòng hồi sức. Tình trạng sức khỏe của cậu xem chừng cũng khả quan. Hiện giờ cậu vẫn chưa tỉnh vì còn thuốc mê trong người. Nhịp tim cũng bình ổn hơn lúc nãy rất nhiều.
Ca phẫu thuật kéo dài gần hai tiếng, cuối cùng cũng bình an vô sự.
Căn bệnh tim này từ lúc nhỏ Vương Khánh đã mắc phải, là tim bẩm sinh. Lúc ấy, gia đình rất khó khăn mới kiếm được tiền để chữa trị cho cậu. Cứ tưởng năm ấy là kết thúc rồi nhưng không ngờ hiện tại nó lại tái phát và còn nặng hơn.
Một phần cũng là do tinh thần Vương Khánh suy nhược quá nặng, cậu đã bị căng thẳng đến mức tổn hại đến quả tim yếu ớt kia. Tội này của Đình Quân thật không thể tha thứ.
" Đình Quân, anh dừng lại một chút thôi..."
" Đình Quân, em muốn gặp anh..."
" Em muốn nói chuyện với anh, hãy nghe em đi mà..."
" Đình Quân..."
Hàng mi Vương Khánh khẽ run run, cậu nhíu mày chậm chạp hé mở mắt. Căn phòng cậu đang nằm thật lạnh, còn nồng nặc mùi khử trùng nữa. Thật khó chịu...
Vương Khánh nhìn cái ống dẫn khí trên mũi, cậu vẫn còn đang thở oxi. Giấc mơ lúc nãy khiến Vương Khánh đột nhiên nhói ở tim. Khu vực yếu ớt đó vừa mới phẫu thuật xong thì lại nhói lên bởi Đình Quân. Khóe mắt cậu cũng ươn ướt...
Đình Quân, chắc bây giờ anh không biết em ra sao đâu nhỉ? Chắc đang rất vô tư cùng người con gái kia đi? Em có chết trên bàn mổ có lẽ anh cũng không thèm quan tâm đến đâu...
Đình Quân, bây giờ em rất giận anh.
Rất rất giận anh.
Giải thích sao? Em sẽ không giải thích nữa, vốn dĩ anh đã không tin em.
Đình Quân, em hận anh. Hận đến chết. Tuyệt đối không tha thứ.
Thuốc mê vẫn còn trong người, nó làm Vương Khánh dần thϊếp đi.
Đình Quân trong phòng lấy điện thoại gọi báo cho anh trai.
" A lô? "
" Anh hai, em đang ở trong bệnh viện, sáng mai mới về. "
Đình Huy bị câu nói làm cho đứng hình vài giây, nhíu mày hỏi: " Em bị gì? "
" Không phải em. Là Vương Khánh vừa mới phẫu thuật xong, đang nằm trong phòng hồi sức. Em gọi để báo lại cho anh biết thôi. "
" Ừm anh biết rồi. Có gì anh sẽ vào thăm Tiểu Khánh sau. Em cũng nghỉ ngơi đi nhé. "
" Vâng. " Nói rồi Đình Quân cúp máy, ngả lưng xuống giường cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Chiều hôm sau Đình Quân đi đóng viện phí cho Vương Khánh rồi sắp xếp phòng gọn gàng, sau đó quay trở về nhà lấy một ít đồ đạc để ở qua đêm.
Sức khỏe Vương Khánh có tiến triển tốt nên được bác sĩ duyệt cho ra phòng ngoài nằm. Tạm thời cậu được ngồi xe lăn đưa đến tận phòng.
Vết mổ ở ngực rất lớn, nó là một đường thẳng chằng chịt chỉ đen, nhìn vào rất đáng sợ. Vương Khánh nhíu nhíu mày, lấy tay hé mở áo nhìn vào tức khắc nhăn mặt.
Từ nhỏ đã bị phẫu thuật chỗ này, lớn lên nó mờ đi một chút, bây
giờ thì vẫn là chỗ đó, trông có vẻ to hơn lúc nhỏ nữa. Xấu xí rồi...
Bàn tay còn đang kim tiêm truyền nước biển, Vương Khánh ngước nhìn cái chai phía trên đầu mình, khẽ thở dài. Như này thật khó hoạt động tay chân, chỉ có thể ngồi yên một chỗ mà nhờ người khác làm dùm. Cảm giác này cứ bức bối thế nào ấy.
Nghĩ rồi lại dựa lưng vào giường, mắt ngó quanh tìm Trịnh Tâm. Quái lạ, tối qua không thấy anh ta, đến chiều hôm nay cũng lại không thấy. Anh ta bốc hơi đến miền cực lạc nào rồi?
Không lẽ thấy mình bệnh thế này, sinh ra chán nản nên bỏ mình giữa chừng?
Mấy người...thật quá đáng.
Cả Đình Quân lẫn Trịnh Tâm thật đáng chết.
Vương Khánh trong lòng hờn dỗi, thở hắt ra một cái, đành nhắm mắt ngủ một chút.
Lúc Đình Quân quay lại bệnh viện thì trời đã ngả tối. Anh bước vào phòng liền thấy Vương Khánh đang ngủ rất say, một tay đang truyền nước biển nên cứ để đơ một chỗ, tay còn lại ghì chặt cái gối.
Chắc là tê tay lắm?
Thấy vậy Đình Quân đi đến gần, đặt tay có kim tiêm lên một cái gối mềm, thuận tiện xoa xoa mấy ngón tay cho cậu. Chúng đều lạnh ngắt hết rồi, có lẽ điều hòa phòng này hơi nhỏ.
Anh tiếp tục cầm remote chỉnh lại nhiệt độ ấm hơn, Vương Khánh như cảm nhận được nhiệt độ thích hợp liền sảng khoái nhúc nhích người một chút, mắt vẫn nhắm hờ, miệng hé mở để thở.
Lúc nào ngủ cũng ngoan như vậy, thật đáng yêu.
Đình Quân ngồi bên cạnh cậu, lấy tay chạm nhẹ vào gương mặt gầy đi vì bệnh, trong lòng không khỏi xót xa.
Anh thật có lỗi khi để em thành như thế này. Sẽ không bao giờ có chuyện như vậy lặp lại đâu. Anh hứa đó, Tiểu Khánh.
Chỉ mong em sẽ tha thứ cho con người ương bướng này, một chút thôi cũng được.
Từ lúc gặp em, anh cứ nghĩ em là một con người lạnh lùng, thích trêu đùa và ham tiền. Chỉ cần dụ ngọt được bọn đàn ông, lấy tiền bọn họ rồi mất hút. Anh còn nghĩ tình cảm của sẽ em chẳng bao giờ đặt vào ai một cách thật lòng.
Lúc anh thức dậy và thấy đến cả bộ quần áo của mình cũng không còn, em biết anh đã như thế nào không?
Anh rất tức giận, muốn tìm em tính sổ ngay. Nhưng qua một tuần, hình ảnh em không thể nào thoát khỏi tâm trí này. Nó cứ như một vòng luẩn quẩn, nó khiến anh nhớ em. Nhớ nhiều lắm, nhớ đến mức vô thức chạy tới quán rượu để tìm em. Sau đó thì bị em làm lơ đến đau lòng.
Lúc ấy anh tưởng rằng chúng ta đã chấm dứt thật. Mối quan hệ kia tưởng như quả bong bóng, thổi lên rất dễ mà làm vỡ nó cũng rất dễ. Ngay bây giờ, anh cũng chưa xác định được tình cảm chúng ta có như quả bóng kia không nữa.
Mấy ngày qua, Trịnh Tâm là người gần gũi em nhất. Vương Khánh, có khi nào em cảm thấy rung động trước hắn ta không?
Anh thật sự sợ điều đó xảy ra. Nếu như có, anh nhất định phải giành lại vị trí vốn có của anh, Vương Khánh.
Như cảm giác được bên cạnh có người nhìn mình, hàng mi Vương Khánh run run, từ từ hé mắt. Trước mặt cậu là hình ảnh mờ ảo, gương mặt của ai đó trông rất quen.
Là Đình Quân? Không thể nào.
Lúc nào mình thức dậy cũng thấy hình ảnh của anh ta, lẽ nào mình bị ảo giác nặng như vậy?
Chưa kịp định thần lại thì một bàn tay mang theo nhiệt độ ấm áp chạm vào mặt Vương Khánh khiến hai mắt cậu mở to hơn.
" Em cuối cùng cũng dậy rồi. "
Chính là giọng Đình Quân, âm thanh trầm ổn đó thật giống lúc trước, trong lòng Vương Khánh đột nhiên mềm nhũn.
" Ân.." Vương Khánh vẫn chưa hiểu chuyện gì, đành kêu khẽ một tiếng.
" Muốn ngồi dậy chứ? Anh đỡ em. "
Vương Khánh không trả lời, hai mắt vẫn nhìn vào gương mặt đối diện kia, đâu đó trong tim chợt nhói lên. Cậu bắt đầu thấy giận, giận anh.
Hít một hơi dài, Vương Khánh cất tiếng lạnh lùng: " Tôi tự ngồi được. "
Nói rồi cậu cố gắng chống lấy hai tay đỡ thân mình dậy, tay bị tiêm vẫn còn đau, do động mạnh quá mà máu chảy ngược lại vào ống dây. Đình Quân thấy vậy không đành lòng định đứng dậy đỡ thì bị Vương Khánh hất ra.
" Không nghe sao, tôi tự làm được. "
Do tay kia đang đau nên Vương Khánh đành dùng một tay chống để ngồi dậy, cậu cố gắng nhích người gần lại thành giường rồi dựa hẳn vào, thở hỗn hễn.
Đôi mày khẽ chau lại, tay bên kia thật sự đang rất đau, nhưng Vương Khánh tuyệt đối không mở miệng than vãn.
" Tay em..." Đình Quân ngập ngừng không nói hết câu, anh cầm lấy tay kia của cậu xoa một chút, động tác rất dịu dàng.
Vương Khánh sau khi được xoa liền cảm thấy thoải mái hơn, liếc nhìn tay mình rồi thấp giọng: " Cảm ơn. "
Chưa bao giờ Đình Quân thấy hình ảnh này của cậu, một con người cố chấp lạnh lùng thật khiến người ta đau lòng.
Chắc là đang hờn dỗi anh rồi, phải không?
Giận đến mức không cho anh động vào em?
Giận đến mức không thèm liếc nhìn anh một cái?
Vương Khánh, em giận không sai. Anh xứng đáng bị như thế. Nhưng em nên nhớ, anh dù ra sao cũng có thể chịu được. Quan trọng là, khi yêu người ta mới giận hờn.
Em vẫn còn yêu anh, anh có thể khẳng định điều đó.
Nghĩ rồi, Đình Quân nhếch môi cười nhẹ một cái. Vừa lúc bị Vương Khánh thấy được, cậu liền cao giọng: " Cười gì? "
" Anh cười vì thấy em rất ngốc. " Đình Quân thản nhiên nói.
" Anh..." Vương Khánh bị chọc đến đỏ mặt, không nói được lời nào.
Con người này sau mấy tháng liền trở nên mặt dày như vậy. Trước đây không tin cậu, đòi chia tay cậu cho được, đến gặp mặt cũng không thể. Bây giờ thì lại lần mò đến đây dỗ dành cậu, mặt dày thản nhiên trêu chọc như không có gì xảy ra trước đó.
Quả là rất đáng chết.
" Trịnh Tâm đâu? " Vương Khánh đột nhiên cất tiếng hỏi.
Mấy ngày qua có hắn ta bên cạnh, có lẽ em đã quen mắt rồi? Vừa thức dậy liền hỏi
ngay đến hắn, điều này khiến anh khó chịu lắm, em biết không?
Đình Quân trầm mặc một lát rồi nói:" Hôm qua anh ấy về nhà, chắc lát nữa sẽ vào. "
" Thế sao? Anh lấy hộ tôi cái điện thoại trong ngăn tủ đi. " Nói rồi Vương Khánh hất mặt về phía tủ.
Đình Quân nhíu mày nhìn cậu, sau đó vẫn là xoay người làm theo.
Vương Khánh cầm lấy điện thoại, ngón tay cực lực ấn vài con số.
" A lô? " Bên kia phát ra thanh âm trầm trầm.
" Trịnh Tâm.."
Trịnh Tâm tưởng mình nghe lầm, đôi mày chau lại, nghi hoặc hỏi: " Vương Khánh sao? "
" Nha, em đây. " Khóe miệng cậu cười lên một chút.
" Em...em tỉnh rồi? Em ra phòng ngoài rồi hả? " Trịnh Tâm như bị kích động, hỏi liên tục.
Vương Khánh liếʍ liếʍ môi, cười khúc khích: " Vâng, em vừa mới ra hồi chiều. Lúc nãy còn ngủ được một giấc rất ngon. Anh sao không đến? "
Trịnh Tâm không nghe Vương Khánh nhắc đến Đình Quân, trong lòng cảm thấy kỳ quặc. Lẽ nào bây giờ chỉ có mỗi Vương Khánh trong phòng, tên kia lại biến đâu rồi?
" Sáng mai anh mới ghé qua được. Mà Đình Quân có đấy không? "
Nghe Trịnh Tâm hỏi, Vương Khánh liếc mắt qua bên cạnh một cái rồi hờ hững đáp: " Có, đang ngồi kế bên. "
Đình Quân ở đó, lẽ nào em không vui? Hay em đang giận hắn? Trịnh Tâm cuối cùng cũng thông suốt, anh hiểu vì sao thái độ Vương Khánh lại như thế, đành vui vẻ phối hợp.
" Được rồi, lát anh sẽ ghé qua, chịu không? "
Trịnh Tâm, anh cũng hiểu em quá rồi. Vương Khánh nhếch môi cười:"
Chịu a. "
" Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi. Anh làm việc đây. "
" Tạm biệt anh. " Vương Khánh nói xong liền cúp máy, miệng vẫn còn cong lên.
Nói chuyện với hắn khiến em vui như vậy? Vương Khánh, em xem anh như không khí rồi sao? Người yêu ngồi ngay bên cạnh mà em lại có thể nói chuyện với tên khác thân mật như vậy?
Đình Quân ngồi bên cạnh vờ như không để ý cuộc nói chuyện của họ, mắt anh đang dán vào chiếc điện thoại trên tay, tuy vậy đôi mày của anh vẫn nhíu thật chặt.
Vương Khánh liếc mắt qua nhìn lén,thấy hình ảnh đó thật hài hước. Lòng rất quan tâm nhưng lại vờ như không nghe, không biết. Phì, tôi sẽ xem anh chịu được đến bao giờ, Đình Quân.
Lát sau, Đình Quân mới dời mắt đến Vương Khánh, nhàn nhạt hỏi: " Trịnh Tâm nói gì? "
" Anh ấy bảo lát sẽ ghé qua đây. " Vương Khánh nhún vai, đáp.
Đình Quân nghe xong cũng chỉ à một tiếng, trong lòng lửa giận bắt đầu nổi lên. Tốt lắm, anh đang uống cả một bình giấm, em làm rất tốt, Vương Khánh.
Không gian tiếp tục chìm trong im lặng.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Trịnh Tâm từ ngoài bước vào, trên tay còn cầm theo mấy hộp sữa. Là loại sữa mà Vương Khánh rất thích.
Cậu ngước mắt thấy Trịnh Tâm liền nở nụ cười:" Anh đến rồi. "
Đình Quân cũng nhìn theo hướng của Vương Khánh, nhàn nhạt đáp: " Chào. "
Trịnh Tâm nhìn Đình Quân, nhếch môi một cái rồi sải bước đến chỗ Vương Khánh, anh xem như tên kia hoàn toàn là kẻ thừa thãi.
Mà đúng thật rất thừa thãi, Vương Khánh sau khi thấy Trịnh Tâm liền không thèm để ý đến anh nữa.
" Tiểu Vương, em thấy khỏe hơn chưa vậy? "
Vương Khánh cười híp mắt, gật gật đầu: " Em khỏe rồi. Nãy giờ ngồi chờ anh tới a. "
Ách, Vương Khánh, em là nên thi vào trường đào tạo diễn viên nha. Rất có tay nghề. Diễn rất đạt.
Từ đầu cũng chính bản thân tự bảo xem em như em trai, bây giờ ra tay giúp đỡ một chút coi như không phải là quá đáng. Nếu không giúp thì thật là ích kỷ rồi. Trịnh Tâm trong lòng cười khổ, số phận làm kẻ thứ ba thật bất hạnh mà.
Nhưng xét về hoàn cảnh hiện tại thì Đình Quân mới chính là kẻ thứ ba.
Nghĩ đến đây, Trịnh Tâm rất hả hê.
" Em đói không? Uống chút sữa nhé. " Nói rồi Trịnh Tâm lấy từ trong bịch ra vài hộp sữa bò béo ngậy thơm ngon đưa cho cậu.
Vương Khánh vui vẻ nhận lấy, sựt nhớ tay trái truyền nước biển còn hơi đau, nên đành nhướn người đưa tay phải với lấy hộp sữa.
Đình Quân từ đằng sau đi lên, thuận tay giành lấy hộp sữa, trầm mặc nói: " Bác sĩ bảo bệnh nhân hiện giờ chỉ được ăn cháo lỏng, hạn chế uống sữa, nhất là sữa lạnh. "
Sữa lạnh thì liên quan gì đến phẫu thuật tim? Vương Khánh chau mày, ánh mặt sắc lạnh liếc qua Đình Quân, dù vậy cậu lại chẳng nói lời nào.
Trịnh Tâm đứng cạnh cũng chỉ biết nhếch môi cười khổ, ngón tay trỏ xoa xoa giữa trán, nhẹ gật đầu: " Ồ, thế thì đi mua cháo cho em ăn vậy. "
Đình Quân cầm hộp sữa lạnh trên tay, bỗng sựt tỉnh, chen vào: " Tôi sẽ đi mua. " Nói xong mắt nhìn về phía hai người đối diện, sau đó lẳng lặng rời khỏi phòng đi mua cháo.
Vương Khánh nhìn theo bóng lưng Đình Quân mất tăm sau cánh cửa, nghiêng đầu suy nghĩ.
Anh đang hối lỗi với em ư?
Thế thì hai tháng trước, ai là người nằng nặc đòi chia tay cả không muốn gặp em vậy?