Chúng ta chưa từng quen biết nhau.
Cánh tay rắn chắc kia dần buông lỏng rồi thu lại hoàn toàn. Đình Quân trưng ra một nụ cười gượng gạo, ngước mắt nhìn con người đối diện, cố gắng đè nén đi tâm tư rối loạn:
" Ừm, thật xin lỗi đã làm phiền cậu. Tôi đây đã nhầm người. Thật xin lỗi. " Dứt lời anh len qua cả hai mà đi khỏi chỗ đó.
Bóng lưng kia thật vững vàng, bước đi thật dứt khoát, trong lòng Vương Khánh chợt trống rỗng, như mất đi một thứ gì đó. Ánh mắt cậu không rời khỏi hình dáng kia, hai bàn tay đều đỏ lên do lúc nãy đã vô thức mà siết chặt quá.
Đình Quân, em xin lỗi. Chúng ta căn bản là không thể bên nhau mà, nhỉ. Hít một hơi thật sâu rồi khẽ thở ra, cậu đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, giọng lạnh băng:
" Hết việc của anh rồi. Tôi về đây. "
" Ây nha Tiểu Vương, em đừng phũ phàng thế có được không? Lúc nãy còn nhắn tin bảo anh đóng kịch với em, bây giờ xong việc liền phủi đuôi à? " - Mặt dày thì vẫn là mặt dày, ông chủ họ Trịnh đưa tay ra ngăn cản đường đi của cậu.
" Chứ muốn trả công bằng gì? Anh rõ ràng thừa biết tôi không muốn gần gũi với anh mà. Khó chịu chết đi được a. " - Vương Khánh lườm nhẹ gã kia.
" Haiz, thôi được thôi được. Tôi không chấp nhất với em nữa. Chào cưng. " - Dứt lời liền đưa tay vẫy vẫy với Vương Khánh.
Cậu vừa quay lưng định cất bước, đằng sau vọng lên giọng nói của ông chủ họ Trịnh, từng chữ đều rõ ràng rành mạch:
" Mà Tiểu Vương, em nên nhớ một ly nước bị đổ sẽ không bao giờ làm đầy lại bằng những giọt nước cũ đâu. Đừng để bản thân mình phải hối hận. "
" Tôi thừa biết, anh không cần nhiều lời!! " - Vương Khánh nói mà không quay đầu lại. Cậu sợ rằng gã kia sẽ thấy đôi mắt này đã đỏ lên từ lâu...
Cậu biết chứ, biết bản thân đã thích Đình Quân lâu rồi. Từ lúc gặp anh ở Mỹ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sau đấy lại gặp anh tại quê hương. Hôm đó anh say thật say, trông nét mặt anh thật đau đớn, có lẽ vì chuyện tình cảm. L*иg ngực Vương Khánh lúc ấy cũng đã nhói lên, tự dưng cảm thấy thương xót cho con người ngốc nghếch kia. Bản thân không kìm được lại ra tay giúp người ta, ngồi suốt gần ba mươi phút để trông anh trong khi chờ người nhà đến đón, còn tận tình đỡ cả người nặng nề nồng nặc mùi rượu ấy ra đến xe. Thích đến vậy đấy, mà khi biết rõ gia thế của Đình Quân, Vương Khánh ngược lại cảm thấy tự ti vô cùng. Sợ rằng mình sẽ gây trở ngại cho cuộc sống tương lai sau này của anh, nghĩ thế nên lại không dám tiến tới.
Con đường yêu người cùng giới này không bao giờ dễ dàng. Xung quanh là những rào cản sắt nhọn, tình yêu của hai người lại như quả bóng bay, nó nhẹ nhàng, mà cũng rất mong manh. Chỉ cần một chiếc kim nhọn cũng đủ chọc vỡ quả bóng đó. Thế là mọi chuyện chấm dứt.
Thà rằng không bắt đầu sẽ không đau, còn hơn bắt đầu rồi lại kết thúc ảm đạm.
Đình Quân tốt như thế, chắc chắn sẽ có người yêu thương anh thật lòng, ít nhất gia thế cũng sẽ giống nhau, như vậy mới có thể hòa hợp mà sống cùng nhau. Chỉ như thế cũng đủ làm Vương Khánh yên tâm rồi...
Bước đi lang thang trên con đường vắng tanh, gió thổi từng đợt đến lạnh cả sống lưng. Hai bàn tay Vương Khánh xoa xoa tạo lực ma sát để ấm hơn, trời lạnh chết mất thôi. Cũng vì sương xuống, nhiệt độ ngày càng giảm, làm cho những giọt nước trên gương mặt kia cũng khô lại.
Hoàn cảnh Vương Khánh thật ra cũng chật vật đôi chút. Học hết cấp ba, cậu xin vào học nghề bartenders. Mỗi ngày đi làm cậu đều phải đi bộ ra bến xe mất hai mươi phút, sau đấy xuống trạm tiếp tục đi tiếp khoảng ba cây số nữa. Cuộc sống khó khăn đó cứ lặp đi lặp lại một cách nhàm chán và quạnh quẻ. Bên cạnh cậu cũng chẳng còn người thân, một mình tự lập nuôi sống bản thân.
Điều này chính Đình Quân kia cũng biết, anh đã nhờ người điều tra lai lịch của Vương Khánh. Cầm tư liệu trên tay, anh không khỏi xót xa. Một bên ngưỡng mộ tên nhóc này, một bên lại yêu thương hắn hơn
cả lúc trước.
Vương Khánh lúc này bước nhanh hơn một tí, hai chân tiếp đất với mấy tiếng bình bịch. Cậu đang cố gắng chạy thật nhanh về nhà. Ngoài này, cậu đang sắp chết cóng mất rồi.
Trước mắt dần hiện ra một tòa chung cư cũ kỹ, ánh đèn đường màu vàng nhạt, loe lét chập sáng chập tắt. Vương Khánh dừng lại, điều chỉnh nhịp thở, sau đấy từng bước đi lên bậc cầu thang.
Không biết có phải trời quá lạnh không mà hai chân Vương Khánh như đang bủn rủn cả đi. Bước đi cũng không được vững, dáng người liêu xiêu như muốn ngã.
Và cậu bị ngã thật.
Cả cơ thể gầy gầy ấy nghiêng hẳn một bên, gần như là sắp tiếp đất một cách đau đớn. Song, Vương Khánh lại mơ màng thân thể mình vẫn đang ổn, mặt khác còn được dựa vào thứ gì đó rất mềm và ấm. Ấm quá đi...
Đình Quân hơi nhăn mặt, hai cánh tay dùng lực đỡ lấy cơ thể người kia, kéo hẳn vào lòng mà ôm, khẽ kề sát tai mà mắng yêu:
" Em đúng là không biết chăm sóc bản thân a! "