" Đình Quân! Chào "
" Ha...Ai vậy? " - Anh trợn tròn mắt, ra vẻ khó chịu khi bị vỗ quá đau.
" Ể, không nhớ tôi sao? Trần Mạnh Ninh đây, học chung lớp mười đấy..." - Người kia giờ hai bàn tay thành mười ngón huơ huơ trước mặt Đình Quân.
" À nhớ rồi, Ninh nhát gái. Chào, lâu rồi không gặp nha. " - Đình Quân giơ tay vỗ thật mạnh vào vai Trần Mạnh Ninh, xem như trả đũa đi.
" Làm ơn bỏ cái tên kia dùm tôi. Tôi không nhát gái, tôi là không thích con gái cơ mà..." - Giọng người kia yếu ớt, như đang ngượng ngùng.
" Ờ, biết rồi. Cậu cũng đến quán rượu này à? " - Đình Quân thuận miệng hỏi thăm.
" À...ừ, nhưng đó là lúc trước. Bây giờ tôi không đến đây nữa. " - Vẻ mặt Trần Mạnh Ninh hơi phức tạp chút, trông thiểu não cực kỳ.
" Tại sao? " - Đình Quân lấy tay đẩy đẩy gọng kính màu đen. Hôm nay làm việc ở công ty nên cái kính suốt ngày cứ dính chặt trên mặt, ra về anh cũng lười cất đi, đành đeo luôn.
" Ha...nói làm sao nhỉ...Là trong đó có người tôi không muốn gặp. " - Trần Mạnh Ninh nhún nhún vai.
" Sao lại không muốn? Cậu làm ơn kể lẹ lẹ một chút nào. " - Đình Quân không kiên nhẫn lắm, anh đang muốn đi vào trong kia thật nhanh nhưng lại tò mò chuyện của Ninh Ninh.
" Trước đây, tôi từng đến quán này chơi. Vô tình gặp được một người, người này rất đẹp, lại cực kỳ thu hút. Sau đó tôi cứ đến đây để được gặp cậu ấy, rồi lại yêu thích người ta từ bao giờ. Người đó cũng bảo là thích tôi và hai chúng tôi đã ở cùng nhau...một đêm. Ha, sáng hôm sau, tôi lại như một kẻ ăn mày, quần áo không có, tiền bạc cũng bay luôn. Còn người kia cũng mất dạng..." - Càng lúc giọng càng nhỏ, mà theo sau đó là nụ cười khinh khỉnh, có chút chua xót.
Đình Quân đứng đối diện, tâm tư bắt đầu dao động. Những lời nói kia chẳng phải đang nhắm thẳng vào Vương Khánh sao? Chẳng lẽ trước mình còn có rất nhiều người từng bị gạt như thế? Ha, em cũng ghê gớm thật đó, Vương Khánh.
" Chuyện sơ sơ là như vậy đó. Tớ là thích người ta thật lòng, nhưng người ta thì đối xử như vậy. Mà, bây giờ cũng không quan tâm nữa. " - Trần Mạnh Ninh lại nhún vai, nhưng lần này thấy hắn ta thoải mái hơn, có lẽ đã trút được nỗi lòng.
" Tôi cũng gặp người đó rồi và cũng bị như cậu. " - Ngữ khí Đình Quân có chút bình thản.
" Hả? Cậu...cậu làm sao lại... Vậy mà cậu còn đến đây? " - Trần Mạnh Ninh nhăn mặt, cái thằng này nó bị ngu bẩm sinh sao.
" Ờ, nhớ người ta thì đến gặp. "
" Cậu bị ngu à? Con người đó chẳng biết cái gì là thật tâm động lòng đâu. Đừng phí thời gian. " - Trần Mạnh Ninh phẩy phẩy tay.
" Thế à? Nhưng tôi lại thấy người ta là thật tâm với tôi. " Thằng này nó bướng thật đấy. Trần Mạnh Ninh trong lòng hừ lạnh.
" Tốt. Cố chấp thì ráng mà chịu nhé. Nhưng tôi nói rồi, người đó không biết cái gì là thật tâm động lòng đâu. " - Ninh Ninh nói xong liền xoay người vẫy tay chào tạm biệt.
Bản thân Đình Quân biết rõ con người kia đã qua tay rất nhiều gã đàn ông, lòng thì hận nhưng vẫn yêu. Yêu người ta nên mới đến đây để gặp.
Trước còn có ý định tìm gặp trả thù, xem ra bây giờ điều đó không thể nữa rồi.
Đình Quân đứng bật động nghĩ ngợi một chút, sau đó vẫn quyết định đi vào trong.
Ở đây vẫn không thay đổi gì. Vẫn ánh sáng lòe loẹt chớp nháy, vẫn tiếng ồn ào của sân khấu, vẫn... Bóng dáng kia thật nhanh đã lọt vào tầm mắt Đình Quân. Con người này, không sợ anh đến kiếm tính sổ sao? Gan lì thật.
Đình Quân đi đến bên quầy bar, ngồi lên ghế tựa, như thói quen liền gọi một ly Whisky. Vương Khánh đưa mắt nhìn anh vài giây, sau đấy liền làm một ly rượu theo ý khách.
" Lâu rồi không gặp! " - Đình Quân mở lời, miệng hơi nhếch lên khıêυ khí©h.
Phía đối diện vẫn im lặng, dường như không chú ý đến lời anh nói. Điều này thật sự đã chạm vào tự ái của nhị thiếu gia, anh lập tức thay đổi sắc mặt. Một mảng lạnh băng hiện trên gương mặt tuấn tú. Tuy đôi mắt vẫn còn tia dịu dàng khi nhìn Vương Khánh. Tình cảm đã đến mức này rồi...
" Em là đang làm lơ tôi? " - Đình Quân lần nữa mở lời.
Chẳng thay đổi gì, Vương Khánh vẫn im lặng không màng đến. Anh định vung tay định nắm lấy tay Vương Khánh nhưng hành động này đã bị ngăn lại bởi một thằng đàn ông khác.
" Vương Khánh, khi nào em mới xong ca? Tôi thật đợi lâu lắm rồi..." - Gã đàn ông kia da mặt thật dày, sán lại gần Vương Khánh mà nài nỉ.
" Tôi đang phục vụ rượu cho khách. Anh hãy đợi một chút nữa đi. Nhé? " - Vương Khánh bây giờ lại cười lên rất tươi. Nụ cười ấy rất đẹp.
Tôi...là khách? Tôi chỉ là khách của em thôi? Cái dạ dày này của tôi sẽ bị em hành cho ra bã mất, Vương Khánh a. Đình Quân thu tay lại, khẽ nhếch mép, sau đấy cạn sạch ly Whisky.
Gã đàn ông kia giương mắt nhìn Đình Quân, nghiêng đầu nhận xét. Tên này là người Vương Khánh nhắc đến sao. Xem ra không tồi. Bề ngoài tuấn tú, lại còn có gia thế tốt đẹp. Ha ha thằng nhóc này thật có mắt lựa chọn nha.
Khóe miệng hắn chợt cong lên. Nụ cười đó thật chướng mắt, rất chướng mắt với Đình Quân. Anh hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nốc ly Whisky thứ hai. Tim lại đau nữa rồi. Cả dạ dày cũng quặng lên từng cơn. Cảm giác như mình đã uống hết một ly giấm nguyên chất vậy a. Đau chết mất!
Đôi mày của Đình Quân tiếp tục chau lại, biểu cảm sắc thái trên mặt trở nên phức tạp. Lúc nhăn nhó, lúc lại thờ ơ, song mắt vẫn không hề rời khỏi hình dáng của Vương Khánh.
Anh ngồi chờ đợi gần hai giờ đồng hồ, cuối cùng Vương Khánh cũng tan ca, chuẩn bị đi về. Cậu vừa rời khỏi quầy bar năm bước, cánh tay rất nhanh đã bị một lực níu lại. Vương Khánh quay đầu nhìn thấy Đình Quân ở ngay phía sau lưng. Hô hấp của cậu lúc này thật lộn xộn, tim cũng đập nhanh hơn một chút.
" Anh..làm gì vậy? Có buông ra không? " - Ngữ khí lạnh lùng như nhát dao xé toạc trái tim kia.
" Chúng ta có thể nói chuyện một chút không? " Cánh tay anh vẫn cố gắng níu chặt lấy tay Vương Khánh, nhất quyết không để cậu chạy thoát.
" Anh muốn nói gì? Tôi không có thời gian, xin lỗi. " - Vương Khánh ra sức gỡ cánh tay của Đình Quân. Tay cậu bị nắm đến hằn lên dấu đỏ.
" Chỉ nói chuyện mà khó khăn đến thế? Em đừng quên chúng ta từng..."
Lời nói của anh bị cắt ngang trắng trợn.
" Chúng ta cơ bản là chưa từng quen biết nhau. Tôi không biết anh. Mà, anh không thấy người đàn ông lúc nãy đang đợi tôi sao? Đừng làm phiền..tôi. " - Vương Khánh cố gắng điều chỉnh nhịp thở cả giọng nói để không phải lộ ra sự bối rối của mình. Không ai thấy được bàn tay phía sau lưng cậu đang siết lại thật chặt...
Những hành động, cử chỉ, sự thờ ờ lúc nãy, tất cả Đình Quân đều sẽ chịu được. Anh sẽ gạt bỏ tất cả chừng ấy mà tiếp tục tìm cách nói chuyện với Vương Khánh. Nhưng câu nói cuối cùng kia tuôn ra như bóp chết đi trái tim đang đập trong l*иg ngực anh, chặt đến không thở được.
Chúng ta chưa từng quen biết nhau.