Chương 2: Giang hồ duyên khởi Bách lưu lâu

Dạ Thập Thất hài lòng nhìn phản ứng của Lý Thế Thạch, cười nhẹ một tiếng, nói: "Các ngươi đám danh môn chính phái trong giang hồ này vì sự chưa biết mà sinh ra sợ hãi, Bồ Đề Cung một nơi ngoại chi địa lại bị vu oan là giáo phái Ma giáo, bây giờ còn bị đám ô hợp các ngươi tàn sát sạch sành sanh, ta đã là yêu nữ, vậy làm ác lại có gì không thể?" Nói xong, mắt liếc một cái.

ôi mắt ẩn tình kia nhất thời bị sát khí xâm nhiễm, hàn ý trong mắt đến tận đáy lòng, bàn tay đang chạy trên mặt Lý Thế Thạch trong khoảnh khắc bóp chặt cổ họng của hắn ta, con ngươi Lý Thế Thạch trong nháy mắt trừng lớn, cũng không có bất kỳ cơ hội đánh trả nào, Dạ Thập Thất lại một lần nữa, trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp bẻ gãy cổ của Lý Thế Thạch.

Lý Thế Thạch cứ như vậy chết thảm ngay trước mắt mọi người, trái lại Dạ Thập Thất một bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt lộ ra sự chán ghét ý, như thể đang khinh bỉ Lý Thế Thạch là một thứ ô uế, tiện tay đẩy một cái, thân thể Lý Thế Thạch thẳng tắp ngã xuống đất, đầu vặn vẹo một góc kỳ lạ.

Sau khi ném người xuống, Dạ Thập Thất dường như cảm thấy tay mình bẩn, liền dùng tay kia chưa chạm vào Lý Thế Thạch, lấy khăn mặt của mình xuống, nhẹ nhàng lau chùi mu bàn tay mềm mại của mình, lau xong thì vứt khăn mặt sang một bên.

Khăn mặt theo gió nhẹ thổi đến bên cạnh một cây trụ tròn, thiếu niên trốn ở phía sau trụ tròn lén lút đưa tay nhặt chiếc khăn lụa màu đỏ lên, giấu vào trong ngực của mình, tiếp tục ẩn thân ở sau trụ tròn quan sát trận đánh giang hồ thật sự này.

Thế nào là giang hồ? Đây chính là! Nhiệt huyết của thiếu niên, trong khoảnh khắc này được đốt lên.

Nguyên lai cái chết đột ngột của Lý Thế Thạch, khiến cho tất cả mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Nhưng vào giây phút Dạ Thập Thất gỡ khăn che mặt xuống, mọi người ở đây lần nữa khϊếp sợ, đều hít một hơi lạnh, ngay cả những hiệp khách từng trải cũng bị dung nhan dưới chiếc khăn che mặt kia kinh ngạc. Thật là đúng với câu nói: "Nam Phương có giai nhân, dung hoa như đào lý. Yêu diễm và thanh lệ lại cùng xuất hiện trên khuôn mặt của một người, mà sự kết hợp của những mâu thuẫn này không chỉ không cảm thấy xung đột, mà ngược lại càng thêm hài hòa, thêm một chút thì sẽ ngấy, thiếu một chút thì sẽ nhạt.

Điều khiến người ta không thể tin được là, nữ tử này trông chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, mà lại có được cảnh giới cao thâm khó dò đến vậy.

Đệ tử Lạc Nghĩa của Thanh Nho Quan, là người đầu tiên phản ứng lại, hắn ta quát lớn: "Yêu nữ, ngươi đã gϊếŧ sư huynh ta, trả mạng đây!" Mọi người cũng tỉnh táo lại sau tiếng quát của hắn ta, tất cả đều cầm vũ khí lao về phía Dạ Thập Thất.

Dạ Thập Thất không rút kiếm, chỉ mỉm cười đầy tà mị, giống như yêu tinh trong đêm tối, mê hoặc lòng người, không khỏi bật cười nói: "Chỉ dựa vào các ngươi?"

Nàng đối mặt với đợt tấn công của mọi người, chỉ đứng yên chờ đợi, mọi người đánh úp lại, nàng cũng không đánh trả, chỉ xoay người né tránh, chiếc áo dài tay đỏ của lan rộng trong không khí theo chuyển động của nàng, tạo thành một đường cong hoàn mỹ, giống như hình ảnh của một tiên nữ yểu điệu.

Giờ phút này, ai có thể liên tưởng nàng và yêu nữ gϊếŧ người như ngóe đến cùng một chỗ chứ?

Mấy người trong vài lượt đấu lại không chạm được đến vạt váy của Dạ Thập Thất, nhưng bọn họ như thể không biết mệt mỏi, hết lần này đến lần khác tấn công Dạ Thập Thất cùng một lúc, nàng chỉ phòng thủ không phản công, khiến những người này càng tăng thêm tự tin, cho bọn họ nhầm tưởng rằng mình đông người, thật có ảo giác chiến thắng.

Dạ Thập Thất cảm thấy buồn chán, ngáp một cái, đã đến lúc kết thúc rồi, trong nháy mắt ánh mắt nàng kiên định, vừa rồi lơ đễnh không thấy, nói: "Không chơi nữa, bổn cung mệt rồi."

Những người này vừa rồi đã sử dụng những chiêu thức nào, Dạ Thập Thất cũng đã nhìn ra được thực lực của bọn họ, phần lớn đều là những người Trúc Cơ Hình Thuật Cảnh, cao nhất cũng chỉ là tứ giai, còn người vừa rồi bị nàng bẻ gãy cổ, kinh mạch tràn đầy nội lực, hẳn là vừa mới bước vào Khí Thần Hóa Vật Cảnh.

Dự đoán của Dạ Thập Thất không sai, Lý Thế Thạch đã là đệ tử thiên tài hiếm hoi của Thanh Nho Quan trong mấy chục năm nay, mới mười bảy tuổi đã bước vào Khí Thần Hóa Vật Cảnh., hiện giờ mới vừa phá kính không lâu, chuẩn bị ra giang hồ lập chút danh tiếng, lại bị Dạ Thập Thất gϊếŧ chết ngay tại chỗ.

Đám người này ở trong mắt Dạ Thập Thất chẳng khác nào con kiến hôi, nàng hoàn toàn không để vào mắt, không còn dáng vẻ yêu kiều như trước, thu lại thần sắc nói: "Kiếp sau, đừng nhập giang hồ."

Chỉ thấy nàng vung tay áo một cái, không khí xung quanh đều bị nàng sử dụng, nội lực của nàng từ khắp cơ thể tràn ra, hòa vào không khí, bàn ghế xung quanh đều vỡ tan tành. Mười mấy người đang tấn công Dạ Thập Thất còn chưa kịp đến gần nàng thì đã bị nội lực của nàng trùng kích nhao nhao ngã xuống đất, sau khi ngã xuống đất cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị dịch chuyển, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, máu tươi chảy ra khỏi miệng.

Hiện tại trong lòng bọn họ biết rằng cho dù hợp lực, cũng không thể làm tổn thương đến yêu nữ nửa phần. Nhưng nếu hôm nay bọn họ cúi đầu cầu xin tha thứ, thì kết cục như nam tử quỳ gối lúc nãy, bọn họ đều đã tận mắt chứng kiến, nữ tử trước mặt bọn họ, không phải là một nữ tử bình thường, mà là một yêu nữ Ma giáo gϊếŧ người như ngoé.

"Yêu nữ! Cho dù hôm nay ngươi gϊếŧ chúng ta, ngươi có thể gϊếŧ hết tất cả những người trong võ lâm sao?" Lạc Nghĩa của Thanh Nho Quan lúc này rõ ràng khí huyết hai bại, hắn ta có thể chết, nhưng hắn ta không muốn chết nghẹn khuất như vậy!

"Ồ ~ Gϊếŧ hết toàn bộ võ lâm?" Dạ Thập Thất nhướng mày, tiếp tục nói: "Là một ý tưởng không tồi."

"Ngươi!" Lạc Nghĩa tức giận, hắn ta chưa bao giờ gặp qua người nào hoang đường không tuân thủ giáo lý như thế, nhất thời bị một câu nói của Dạ Thất Thập chặn đến nghẹn lời.

"Sư huynh! Đừng nói nhảm với yêu nữ này nữa, nàng ta đã gϊếŧ đại sư huynh, chúng ta trở về cũng không thể báo cáo với sư phụ, không bằng cùng nàng ta đánh một trận sống chết! Báo thù cho đại sư huynh!" Trần Trạch là một người thẳng thắn, nhưng những lời của hắn ta chắc chắn khiến mọi người đều lo lắng, sợ rằng hắn ta sẽ chọc giận Dạ Thập Thất.

Nhưng Dạ Thập Thất thì hay rồi, không giận mà cười, nàng bước tới nắm chặt cằm của Trần Trạch, ép hắn ta nhìn thẳng vào nàng, Trần Trạch tự biết mình trốn không thoát, liền hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Thập Thất.

"Thật thú vị, ngươi có nhiều can đảm hơn so với bọn hắn, nhưng đáng tiếc người là thiếu niên, tâm huyết này, trước mặt sức mạnh chênh lệch là thứ vô dụng nhất." Nói xong, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Trần Trạch sẽ chết như Lý Thế Thạch, nhưng Dạ Thập Thất chỉ nhẹ nhàng bóp một cái, khiến khớp hàm dưới của hắn ta bị trật khớp, không thể khép miệng lại, cũng khiến hắn ta ngậm miệng lại.

Mọi người thấy thế không nhiều lời nữa, trong lòng tràn đầy không cam lòng. Vừa không thể tuyệt xử phùng sinh, lại không có cao nhân tương trợ, xem ra chỉ có một cái chết. Mọi người ăn ý liếc nhau một cái đầy đồng lòng, sau đó đều nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với cái chết, bên tai truyền đến âm thanh lúc gần lúc xa, nhưng lại nghe không rõ đang nói cái gì. Dạ Thập Thất hai mắt khép hờ, nghiêng tai cẩn thận phân biệt âm thanh xuất phát từ đâu.

Ánh mắt Dạ Thập Thất đột nhiên nhảy lên, vung thanh kiếm Hắc Ảnh ra, thanh kiếm Hắc Ảnh xoay tròn vài vòng trong không trung, sau đó lao thẳng lên tầng trên của Bách Lưu lâu, tạo ra một lỗ hổng lớn trên sàn lầu.

"Nếu đã đến đây, thì đừng giả vờ làm ma quỷ nữa!" Dạ Thập Thất hứng thú nói, nàng cũng không ngờ rằng, hôm nay ở trong Bách Lưu lâu này, lại còn có cao thủ ở đây, chuyện nhàm chán, đột nhiên trở nên thú vị.

Giọng nói đó lại vang lên. Lần này, như tiếng vọng bên tai, mọi người nghe rõ.

"Chư Hạnh đều là thường, không tăng không giảm. Mọi thứ đều bắt nguồn từ nhân duyên, mọi thứ đều diệt từ nhân duyên."

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một vị tăng nhân mặc áo cà sa trắng từ trên không trung từ từ hạ xuống, trên áo cà sa có in ấn hoa sen vàng. chỉ thấy hai tay hắn tạo thành chữ thập, trong miệng hổ còn treo một chuỗi phật châu, đôi mắt nhắm nghiền.

Một vị hòa thượng trẻ tuổi rơi xuống trước mặt Dạ Thập Thất. Sau khi hòa thượng đáp xuống đất, mở mắt ra, đôi mắt ấy phảng phất lộ ra kim quang, có thể nhìn thấu lòng người, nhìn chằm chằm vào Dạ Thập Thất, không nhanh không chậm nói: "A Di Đà Phật, thiện ác cuối cùng cũng có lúc, thí chủ hà cớ gì phải thêm sát nghiệt."

Giọng nói của hòa thượng như ánh sáng rực rỡ của ngày hè, lại như thâm cốc của trầm uyên, dường như có khả năng thanh lọc tâm hồn con người.

Dạ Thập Thất nghi ngờ nhìn vị hòa thượng trước mặt, trên trán tiểu hòa thượng có một nốt ruồi chu sa, nhưng trên đầu lại không có vết sẹo.

Hòa thượng giả?

Dạ Thập Thất lập tức hứng thú, hỏi: "Là Hòa thượng của Vạn Hoa Tự?"

Áo cà sa Kim Liên là trang phục độc hữu của đệ tử Vạn Hoa Tự. Vạn Hoa Tự là một trong tứ đại môn phái võ lâm Trung Nguyên hiện nay. Trên giang hồ, người ta biết phương trượng Thích Giác của Vạn Hoa Tự đã là cao thủ nhị giai Hư Hoài Nhược Cốc cảnh. Mà tiểu hòa thượng trước mặt này, toàn thân nội lực tràn đầy, như rồng bơi trong nước, e rằng cũng đã đột phá Hư Hoài Nhược Cốc cảnh.

Càng ngày càng thú vị.

"Không sai, tiểu tăng chính là đệ tử tục gia Minh Trọc của phương trượng Thích Giác Vạn Hoa Tự."

Minh Trọc một tay đặt trước ngực, một tay vuốt chuỗi phật châu. Dạ Thập Thất nhìn thấy tiểu hòa thượng trước mặt đang tỏ ra rất nghiêm túc, sự ghen ghét trong lòng nàng trong giây phút này bắt đầu khởi động. Hắn sạch sẽ, một thân áo trắng, còn nàng thì phải sống ngây ngốc sống quãng đời còn lại, dựa vào cái gì?

Giờ phút này Dạ Thập Thất chỉ có một ý nghĩ, đó chính là kéo tiểu hòa thượng trước mắt vào trong bùn lầy, cùng nàng rơi vào Địa Ngục A Tỳ.

Vì thế, nàng lại sử dụng chiêu cũ, cả người như không có xương, dựa vào người tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng rất cao, khoảng chín thước, nàng cũng không thấp, nhưng dựa vào cũng chỉ vừa đến ngực tiểu hòa thượng.

Dường như Dạ Thập Thất rất hài lòng với ngực của Minh Trọc, nàng còn đưa tay ra nhẹ nhàng nhéo nhẹ, trêu chọc nói: "Đệ tử tục gia không có vết sẹo giới, phải chăng không cần giữ giới?"

Trước sự đυ.ng chạm, uốt ve trêu đùa của Dạ Thập Thất, Minh Trọc mặt không đổi sắc, chỉ nhắm mắt tĩnh tâm, bình thản mở miệng: "Giới luật tại tâm, không tại hình."

Dạ Thập Thất thấy hắn đối với đυ.ng chạm của mình không hề phản ứng gì, lại vô cớ thấy tức giận, nàng cũng không biết tại sao, giống như trong lòng có một con thú hoang muốn xông ra, xé nát người trước mặt.

"Thật sao?" Dạ Thập Thất vừa rồi còn dựa vào Minh Trọc một cách mềm mại như không có xương, ngay giây tiếp theo, một chưởng đã đánh tới.

"Đại sư cẩn thận!" Lạc Nghĩa lớn tiếng nhắc nhở, nhưng đã quá muộn, chưởng đó vẫn đánh trúng Minh Trọc. Dạ Thập Thất dùng hết bảy phần nội lực, Minh Trọc bị nội lực của nàng đánh lùi mấy bước, thân hình và tư thế của hắn không hề có bất kỳ biến hóa nào, nhưng chỉ trong vài giây, khóe miệng Minh Trọc đã chảy máu.

Một chưởng đó nếu là người bình thường, e rằng ngũ tạng lục phủ đã sớm tan nát, nhưng tiểu hòa thượng này lại chỉ bị thương nhẹ, vừa khi Dạ Thập Thất đang suy nghĩ thì trong cơ thể nàng một cỗ nhiệt lưu dâng lên, nàng khẽ cau mày, lau đi máu chảy ra khóe miệng.

"Làm sao có thể?"

Dạ Thập Thất hỏi: "Đây là công phu gì?" Nếu nàng vừa rồi dùng mười phần nội lực, liệu nàng có phải sẽ cùng tiểu hòa thượng đi xuống Hoàng Tuyền hay không?

Minh Trọc lại mở mắt ra lần nữa, lần này mở mắt, nốt chu sa ở giữa mi tâm của hắn hảng phất đỏ đến càng yêu dã.

"Đồng sinh kiếp, lấy lực của người, tổn thương thân người." Minh Trọc giải thích một chút, rồi lại tiếp tục nói: "Ngươi bị thương rồi."

"Đây chính là môn võ truyền thuyết "Đồng sinh kiếp"! Trong đời ta được may mắn nhìn thấy môn võ này, đã là không hối tiếc khi chết rồi!" Hiệp khách bị thương không thể kìm được cảm thán.

"Đồng sinh kiếp?" Lạc Nghĩa đã từng nghe sư phụ nói về nó, nhưng chỉ là nghe nói, hắn ta mới xuống núi chưa lâu nên không hiểu nhiều về những bí pháp trong giang hồ.

Dạ Thập Thất chợt hiểu ra, mở miệng nói: "Đồng sinh kiếp, là bí pháp đỉnh cấp của Vạn Hoa Tự, ngoại trừ thần tăng đời thứ nhất Không Nhược đại sư, thì đến nay trăm năm qua vẫn chưa có ai tu được bí pháp này." Nàng vừa nói vừa triệu hồi Hắc Ảnh Kiếm ra, nhìn chằm chằm vào Minh Trọc một lúc rồi hỏi: "Nhưng bí pháp này không phải ai cũng có thể học được, nó không chỉ cần khả năng lĩnh hội võ học cao siêu, mà còn cần có Phật tâm, Phật tính, vậy một kẻ tục gia như ngươi, làm sao có thể?"

Câu hỏi của Dạ Thập Thất cũng chính là thắc mắc của mọi người trong lòng, thậm chí trong số họ có nhiều tiểu bối, thậm chí lần đầu tiên nghe nói về "Đồng sinh kiếp".

Minh Trọc nghe vậy mỉm cười nói: "Thể xác và tinh thần vuông vức, tâm ở mình mà không còn Phật, tính ở bản tâm, không rời bản tâm vuông vức, đều là Bồ đề."

Dạ Thập Thất nghe xong, không đồng ý, trong mắt nàng mọi thứ đều là hư vọng, lời của Minh Trọc lại càng là lời nói vô căn cứ. Còn những người khác thì giống như đang nghe một buổi thuyết pháp Phật pháp bình thường, trên mặt đều là mê mang, nói trắng ra, chính là bọn họ nghe không hiểu.