Lưu Nguyệt vẫn luôn nhung nhớ một người, một nam nhân dường như chỉ ở trong mộng mới xuất hiện. Mười năm trời triền miên trên giường, những giấc mơ tựa ảo tựa thực, là kiếp trước của nàng, thấy chàng …
Lưu Nguyệt vẫn luôn nhung nhớ một người, một nam nhân dường như chỉ ở trong mộng mới xuất hiện.
Mười năm trời triền miên trên giường, những giấc mơ tựa ảo tựa thực, là kiếp trước của nàng, thấy chàng và bản thân ở bên nhau vô cùng hạnh phúc, thế rồi lại chia xa.
Tới kiếp này, nàng dùng cả cuộc đời để đợi chàng, đợi nam nhân mang cái danh Châu Y Thần ấy, người đã cho nàng những phút giây ngắn ngủi hạnh phúc nhất, người đã gieo trong nàng một tình yêu khắc cốt ghi tâm mà nàng không thể kể với bất cứ ai, chỉ có thể lặng yên cất giữ trong lòng. Mười năm dài đằng đẵng, ngày nào nàng cũng hoài niệm về chàng, có lúc lại bật cười, cũng có lúc lại bật khóc vì quá nhớ chàng. Trước lúc lìa xa cõi trần, nàng chỉ muốn được nhìn thấy chàng lần cuối.
Liệu rằng mối tình truyền kiếp này, sau bao nhiêu đau khổ ly biệt, Lưu Nguyệt và Y Thần còn có thể tương phùng hay không?
"Duyên khởi duyên tàn, đều có lúc!"
"Kiếp trước là ta nợ chàng một mạng sống.
Kiếp này ta nguyện dùng cả đời của mình để đợi chàng. Ta xin trả chàng nước mắt, nỗi khắc khoải và sự chờ đợi của ta. Y Thần, Lưu Nguyệt thực sự rất nhớ chàng."
"Ước gì trước lúc lìa đời, có thể nhìn thấy ý trung nhân lần cuối thì tốt biết mấy."
"Duyên khởi duyên tàn duyên chi ngộ
Hóa ra chính là như vậy!"