Chương 11: Chia xa

Nàng một mình đi vào rừng sâu, nỗi đau bị những người nàng tin tưởng nhất phản bội, không ai có thể hóa giải được. Lúc ấy có một bà lão xuất hiện và nói với Nhạn Thư:

- Cô gái này tâm u ất, tim bị tổn thương, nếu cô còn không tỉnh táo, cô sẽ bị chính nỗi đau đớn kia làm cho tim bị bóp nghẹt mà chết.

- Ta muốn chết, ta không còn hi vọng vào cuộc sống này nữa.

- Thù hận chưa trả, chết chỉ làm cho đối phương đạt được mục đích. Ta đã nhìn thấu được mọi chuyện cô phải chịu. Hai người mà cô đang hận thật ra không hề có lỗi với cô, chỉ có một người khiến cô trở nên như vậy.

- Bà nói vậy là sao? Hai người họ vô tội?

- Hai người đó chỉ là con cờ của Mạc Ngôn, người cô cần gϊếŧ chính là hắn.

- Thì ra là vậy, bà có cách gì để giúp ta không?

- Có một viên thuốc có thể khiến cô trở nên mạnh mẽ, nhưng sẽ phải trả một cái giá rất đắt, đó là mạng sống của cô.

- Con là bị sói ăn thịt, sao nàng có thể nói là cha làm chứ, nàng lại nhẫn tâm gϊếŧ chết người.

- Nhẫn tâm? Chàng không hiểu gì cả. Là hắn đã mang con vào trong rừng, để đàn sói mặc sức giằng xé. Hắn gϊếŧ cha ta, gϊếŧ chết thúc thúc, Tiểu Liên, hại cả Khúc Phủ, giờ chỉ còn ta thôi. Con ta vừa chào đời, ta mới chỉ ôm nó được một lúc rất ngắn ngủi, nhưng hắn cũng cướp nó đi mất. Chàng nói xem là ta nhẫn tâm hay là hắn?

- Nàng bình tĩnh lại, nàng đừng nói chuyện một cách đáng sợ như thế, ta không quen.

- Không quen cũng không sao, ta cũng không thể trở về được nữa. Giai Tình, ta biết muội là một nữ nhân tốt. Muội hãy thay ta chăm sóc Thiên Phong thật tốt, ta sẽ biết ơn muội cả đời.

Giai Tình lắc đầu từ chối:

- Tỷ không thể làm vậy, tỷ không được nói bậy.

- Ta biết lòng muội trước giờ vẫn không được yên, vì muội còn day dứt với người kia, nhưng muội hãy thay tỷ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, tỷ cầu xin muội.

Giai Tình khóc, nàng không muốn đồng ý với Nhạn Thư, nhưng khi vừa dứt lời nàng đã ngã xuống, Thiên Phong chạy tới đỡ lấy nàng:

- Nhạn Thư, nàng làm sao vậy?

- Ta xin lỗi, không thể ở bên chàng thêm nữa. Giai Tình sẽ thay ta chăm sóc chàng. Thiên Phong, từ khi chén rượu giao môi kia uống cạn, ta đã nhận ra chúng ta sẽ phải chịu vô vàn những cạm bẫy, chông gai, nhưng giờ ta không cố được nữa, ta mệt rồi.

- Không được, nàng không được nói nữa, ta không cho phép nàng nói bất cứ điều xui xẻo nào hết.

- Ta phải thất hứa rồi, lời hứa ở cầu Nại Hà, Nhạn Thư xin được để kiếp sau hoàn trả, mong chàng tha thứ. Đời này yêu chàng, ta không hề hối hận, nếu có kiếp sau, chàng sẽ lại tìm ta rồi yêu ta chứ?

- Không, nàng phải ở bên ta đến hết kiếp này, không được nuốt lời.

Nhạn Thư nhắm mắt, nàng đã ra đi thật rồi.

Thiên Phong ôm xác nàng, nhất định không chịu chấp nhận sự thật.

Cuối cùng, chàng an táng cho Nhạn Thư xong, cũng muốn giải thoát cho Giai Tình nhưng nàng không chịu đi, nàng phải hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của Nhạn Thư. Hai người sống đến hết đời, chỉ có điều sống như hai huynh muội, không hề vượt qua giới hạn đã đặt ra.

Thiên Phong không ngày nào không nhớ tới hình ảnh của Nhạn Thư, cứ nhớ tới nụ cười của nàng, tim chàng lại đau đớn giằng xé không nguôi:

- Được, kiếp sau ta sẽ đi tìm nàng, lúc ấy, nàng đừng nuốt lời lần nữa, hứa với ta.

*END*